Cố Doãn Doãn kéo ghế ngồi xuống, cô khoanh tay lại trước ngực, đưa mắt nhìn về phía vị bác sĩ ấy.
"Đến bản thân mình mang thai cô ấy còn không nhớ, lẽ nào đã mất đi hoàn toàn vùng kí ức tối tăm mà mình đã từng trải qua sao?"
Hubert gật đầu trả lời lại: "Không nhớ thì càng tốt! Hãy để cô ấy quên hắn đi, có như vậy cuộc sống mới tốt hơn!"
"Hắn?" Cố Doãn Doãn cau mày nói tiếp: "Ý anh nói đến là gã chồng cũ của em ấy sao?"
Hubert quay đầu lại nhìn cô: "Ngoài hắn ra thì còn ai khiến cho cô ấy thành ra như thế này?"
Cố Doãn Doãn nhún vai: "Tôi hiểu cảm giác của em ấy. Chỉ vì quá yêu, quá si tình một người cho nên mới luỵ tình đến như vậy!"
Cũng giống như cô, chờ hoài một mối tình không có khởi đầu tốt đẹp. Cố Doãn Doãn đã đợi người đó đến nay cũng mười mấy năm trời mà không có lời hồi đáp. Đến gặp mặt, cô chỉ gặp một lần duy nhất trên đời.
Cố Doãn Doãn chưa từng trải qua mối tình đầu nào, nhưng với một giác quan của người phụ nữ, cô hoàn toàn có thể thấu hiểu được mọi cảm xúc rối ren mà cô em gái nuôi này phải trải qua.
Cố Doãn Doãn đưa tay lên day day hai bên thái dương, mặc dù biết người đàn ông này đã cứu cô em gái nuôi một mạng, nhưng phải có mục đích mờ ám gì đó mới khiến hắn điên cuồng bảo vệ cô ấy đến thế. Cô thở dài, đưa mắt nhìn thần sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-long/2684212/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.