Duy Trịnh không kìm nổi cảm xúc dâng trào trong đáy lòng, giọt nước mắt tràn ly, lặng lẽ tuôn rơi. Anh ta đưa tay lên, nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Hồ Cẩm Đào.
“Đào Đào, hãy giao phó nửa đời con lại của em cho anh! Anh sẽ đối xử với em thật tốt, không có tệ bạc như hắn ta!”
Nói xong, Duy Trịnh đè lòng bàn tay của cô áp sát vào lồng ngực của mình, đồng thời anh ta khom lưng xuống, bốn mắt giao nhau, mũi đối mũi với cô, cánh môi mỏng cũng tạo thành một vòng cong, trông hết sức kiêu ngạo.
“Cả cuộc đời sau này, em là của anh!”
Đàm Hoa Đào như đắm chìm trong đôi mắt nóng rực của người đàn ông, không biết vì sao giờ phút này cô có chút hoảng hốt. Một tia sợ hãi không tên bất chợt dâng trào, theo phản xạ tự nhiên mà né tránh đi ánh nhìn khát khao của người đó.
Nhìn ánh mắt né tránh của người con gái, lúc đó, Duy Trịnh vô thức nghi ngờ chính bản thân mình, không cách nào xác định được đây là thật hay là bởi vì khát vọng quá mức mà sinh ra ảo giác. Anh ta rõ ràng yêu cô da diết như thế, ấy vậy mà cô lại không một chút để tâm đến tình cảm mà anh trao cho, mặc dù đang trong tình trạng mất đi một vùng kí ức, Đàm Hoa Đào vẫn lạnh nhạt với anh.
Cố phu nhân nhìn ra biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt anh tuấn của Duy Trịnh, bà dường như đã thấu hiểu được tâm tư đang giấu kín của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-long/2684209/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.