Không chờ đến 1 tiếng, Nguyễn Ôn Tịch đã gửi tin nhắn, nói anh đã ở dưới lầu.
Hứa Tề Tư ra ban công nhìn xuống, quả nhiên thấy Nguyễn Ôn Tịch đang đứng dưới cửa sổ.
Ánh mặt trời phủ trên người anh, nhàn nhạt nhưng ấm áp.
Nguyễn Ôn Tịch tựa hồ nhận ra, ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của Hứa Tề Tư, nhoẻn miệng cười.
Hứa Tề Tư cũng không nhịn được cong khóe môi đáp lại, sau đó vội vàng mặc áo khoác đi xuống lầu.
Nhà cậu đến Tết lại có thói quen tự ngủ một giấc đến giữa trưa, cho nên lúc này mọi người vẫn chưa rời giường.
Hứa Tề Tư đành để lại tin nhắn trong group gia đình báo rằng cậu sẽ ra ngoài chơi, sau đó mới yên tâm đi tìm Nguyễn Ôn Tịch.
"Tiểu Thất."
Nguyễn Ôn Tịch đứng ở đó, nhẹ nhàng gọi.
Hứa Tề Tư đi bước lớn qua, tới trước mặt anh đứng yên ngoan ngoãn đáp:
"Anh Ôn Tịch."
Nguyễn Ôn Tịch khẽ cười xoa đầu cậu:
"Em ăn sáng chưa?"
Hứa Tề Tư lắc đầu.
"Vậy chúng ta đi ăn sáng trước." Nguyễn Ôn Tịch suy nghĩ rồi nói, "Gần đây có một quán ăn hương vị khá ổn, tiểu Thất thấy sao?"
Hứa Tề Tư gật đầu, bất giác hơi do dự hỏi:
"À... anh Ôn Tịch, em đột ngột gọi anh tới, có phải không tốt lắm không?"
Cậu nhớ là ngày hôm qua Nguyễn Ôn Tịch còn hâm mộ sự tự do hoạt động của nhà cậu, nếu như vậy thì hôm nay anh hẳn là phải bận rộn lắm mới đúng?
Nguyễn Ôn Tịch cũng không giấu cậu:
"Đúng thật là trong nhà đã có sắp xếp, nhưng dù sao cũng còn có anh trai của anh ở đó, để anh ấy đại diện là được, dù sao cũng không có vấn đề gì."
Hứa Tề Tư chớp chớp mắt, vẫn có chút lo lắng.
Nguyễn Ôn Tịch lại trấn an cậu:
"Em yên tâm, bọn họ không quản anh. Trong nhà mọi việc chính đều do ba và anh trai đảm nhiệm, chỉ cần anh không phạm sai lầm to lớn thì người khác cũng không thèm quản đâu."
Hứa Tề Tư: "Gia đình lớn thật phức tạp....."
"Phần lớn các gia tộc đều là như vậy cả." Nguyễn Ôn Tịch cười cười, cũng không để ý nói, "Vốn dĩ mỗi năm nhàm chán nhất chính là hai ngày này, may mà năm nay có tiểu Thất đó nha. Em gọi anh ra ngoài đối với anh mà nói quả thật là một chuyện vui."
Cũng đã nói như vậy, Hứa Tề Tư không còn cảm thấy bứt rứt nữa, cậu nhẹ nhàng nói:
"Chúng ta đi ăn sáng thôi."
Nguyễn Ôn Tịch ứng một tiếng, chờ Hứa Tề Tư lên xe ngồi yên ổn mới trở về ghế lái, chuẩn bị đến quán ăn.
Sáng mùng 1 đầu năm trên đường còn khá vắng vẻ, Hứa Tề Tư nhìn cảnh vật xa lạ bên cửa sổ, cảm thấy rất nhiều điều mới lạ.
Cậu không biết trấn S ở phía Nam lại đẹp như vậy. Hai hàng cây bên đường dù là vào đông nhưng vẫn rất tươi tốt, so với trời tuyết trắng xóa ở thành phố A thì quả là đối lập. Hàng cây xanh mướt treo mấy cái lồng đèn đỏ thẫm phối hợp với nhau trông rất sinh động đầy sức sống.
Nguyễn Ôn Tịch dẫn cậu tới một con ngõ nhỏ, so với vẻ quạnh quẽ ở khu biệt thự thì ở đây có vẻ náo nhiệt đông đúc hơn hẳn.
Hứa Tề Tư vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào, hình như là hàng xóm láng giềng đang chúc tết lẫn nhau, vừa xôm tụ vừa hòa thuận.
Cậu rất thích bầu không khí như vậy, đứng tại chỗ chờ Nguyễn Ôn Tịch mà không nhịn được quan sát xung quanh.
"Gâu gâu!"
Một cục bông trắng nhỏ không biết từ đâu chạy ra nhào tới chân cậu phe phẩy đuôi sủa hai tiếng.
Hứa Tề Tư cuối đầu nhìn, thì ra một con Samoyed.
"Đường Đường, quay lại."
Chủ nhân của tiểu Đường Đường vội vàng kéo dây lôi nói lại, nhưng Đường Đường lại nghe nhầm, thành ra nó nghe tiếng của chủ nhân xong liền ngồi xuống ngoan ngoãn nhìn cậu.
Chủ nhân của Đường Đường là một cậu thanh niên, thấy thế đành phải hướng về Hứa Tề Tư xin lỗi:
"Thật xin lỗi, Đường Đường nó khá dính người, chắc là nó thích cậu nên mới tự ý chạy tới, không phải có ý xấu quấy rầy cậu đâu."
Hứa Tề Tư khẽ lắc đầu, nhìn con chó nhỏ không sợ người lạ ở dưới chân:
"Không có gì, nó gọi là Đường Đường à? Thật đáng yêu, trông giống như một bó kẹo bông gòn vậy."
Cậu thanh niên thấy bộ dáng Hứa Tề Tư đáng yêu, không khỏi thả lỏng, cười nói:
"Ừ, nhũ danh là kẹo bông gòn, còn tên thường gọi là Đường Đường."
"Gâu ua âu!"
Không biết có phải nghe thấy có người nhắc tên mình không, lỗ tai Đường Đường khẽ động, ngồi tại chỗ đáp lại mấy tiếng, phi thường ngoan.
Hứa Tề Tư thấy nó dễ thương quá, đành hỏi:
"Tôi có thể sờ nó một chút được không?"
Mỗi khi Hứa Tề Tư muốn hỏi xin cái gì thì đôi mắt sẽ không tự chủ mà mở tròn xoe, trông long lanh đáng yêu vô cùng.
Cậu thanh niên thật sự không đành lòng từ chối, "Đương nhiên, Đường Đường có vẻ rất là thích cậu."
Được sự cho phép, Hứa Tề Tư mới ngồi xổm xuống, duỗi tay xoa nhẹ đầu của nó.
Đường Đường tựa hồ cảm nhận được, nó thu tai ra phía sau, ngẩng đầu nhìn Hứa Tề Tư.
Hứa Tề Tư bị sự đáng yêu của nó chinh phục, khẽ cười rồi xoa nựng hai má nó.
"Gâu ô ô!"
Đường Đường được xoa vuốt thoải mái, nó vui vẻ phối hợp thi thoảng phe phẩy cái đuôi chứng tỏ tâm trạng phấn khích của mình.
Nguyễn Ôn Tịch vừa đúng lúc trở về, thấy Hứa Tề Tư vui vẻ ngồi xổm đang vuốt ve một con chó.
Hứa Tề Tư chú ý có người lại gần, ngẩng đầu lên thì thấy là Nguyễn Ôn Tịch, sự vui vẻ trong ánh mắt càng thêm rõ ràng:
"Anh Ôn Tịch."
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu cười đáp lại, anh nhìn về phía cậu thanh niên, lịch sự chào hỏi:
"Chào cậu, tiểu Thất nhà tôi rất thích động vật nhỏ, hy vọng không gây phiền phức cho cậu."
Cậu thanh niên vội vàng xua xua tay: "Không đâu không đâu. Vốn là do Đường Đường tự ý chạy tới trước, nên không phải quầy rầy gì cho tôi đâu."
Hai người lịch sự chào hỏi, Hứa Tề Tư gãi cằm Đường Đường lần cuối rồi lưu luyến đứng dậy.
"Gâu gâu!"
Đường Đường bật dậy xoay xung quanh chân cậu như muốn còn được cậu xoa xoa nữa.
Hứa Tề Tư hoàn toàn không có sức chống cự đối với động vật lông mềm, cậu quay đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch vừa nhìn liền hiểu ý cậu:
"Tiểu Thất muốn nuôi chó sao?"
Làm trò như trẻ con đòi hỏi trước mặt người lạ, Hứa Tề Tư có hơi xấu hổ khi bị hỏi trắng ra, chỉ khẽ gật đầu.
Nguyễn Ôn Tịch cười đáp:
"Nếu tiểu Thất muốn, vừa hay có thể nuôi một đứa chơi cùng với tiểu Hoa. Tiểu Hoa cứ chơi một mình mãi cũng nhàm chán."
Hứa Tề Tư nhìn Đường Đường được chăm kĩ trắng muốt trước mặt, lại có chút do dự:
"Ngày thường em tiếp xúc với mèo nhiều hơn chó, không biết có thể nuôi được không...."
"Nếu cậu không ngại, ở phương diện này tôi có thể cho cậu một vài lời khuyên đấy." Cậu thanh niên vừa lúc lên tiếng, vẻ mặt thân thiện, "Đường Đường nhà tôi là đứa thứ ba, tôi hẳn được tính là có kinh nghiệm ha ha."
Hứa Tề Tư có chút động tâm: "Có thể không?"
Cậu thanh niên gật đầu: "Ừ, khó thấy người có thể khiến Đường Đường thích như vậy. Tôi nghĩ chắc chắn cậu là người rất yêu động vật."
Đối diện với người lạ, Hứa Tề Tư vẫn là không dám hạ quyết định, cậu lần nữa quay đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch lại nói: "Tiểu Thất tự mình quyết định là được."
Hứa Tề Tư có thói quen khi có Nguyễn Ôn Tịch bên cạnh sẽ hỏi ý kiến của anh, nghe anh nói vậy liền hạ quyết tâm lấy hết can đảm hỏi:
"Vậy, tôi có thể trao đổi phương thức liên hệ với cậu có được không?"
Cậu thanh niên nhìn Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch nói chuyện, sau đó nghe thấy lời đề nghị của Hứa Tề Tư mới thu hồi tầm mắt: "Đương nhiên là được. Chúng ta add WeChat nhé?"
Hứa Tề Tư gật đầu, hai người chia sẻ WeChat. Sau khi xong việc, cậu thanh niên kéo Đường Đường còn đang lưu luyến trở về nhà.
Toàn bộ quá trình, Nguyễn Ôn Tịch đều không hề tham dự, mãi cho đến khi cậu thanh niên rời đi thì mới nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng."
Hứa Tề Tư gật đầu, đi theo Nguyễn Ôn Tịch tới quán ăn đã nói.
Buổi sáng trong quán vẫn còn vắng, bà chủ quán giọng sang sảng nhiệt tình tiếp đón mời hai người vào.
Hứa Tề Tư dựa theo đề cử của Nguyễn Ôn Tịch gọi một phần bún gạo, sau đó ngoan ngoãn ngồi chờ đồ ăn.
Mà lúc này điện thoại nhảy ra một thông báo WeChat, cậu click mở thì thấy lời mời kết bạn của cậu thanh niên vừa rồi.
[An nhàn: Chào cậu.]
[An Nhàn: Đường Đường ngoan ngoãn.jpg]
[744: Chào cậu.]
[744: Đây là icon riêng của Đường Đường sao? Thật đáng yêu!]
[An Nhàn: Ừm, tôi vẫn còn rất nhiều, cậu thích thì nói tôi chuyển cho.]
[744: tiểu Hoa cảm ơn.jpg]
[744: Đây là tiểu Hoa nhà tôi.]
[An Nhàn: Nó thật dễ thương a, nhìn là biết được chăm sóc kỹ lắm đây.]
Hai người liền trò chuyện qua lại liên quan tới tiểu Hoa và Đường Đường, một người nuôi chó, một người nuôi mèo nhưng cậu lại phát hiện bọn họ có rất nhiều đề tài liên quan tới động vật nhỏ, quả thực là hận vì không gặp nhau sớm.
[An Nhàn: Đúng rồi, sau này tôi có ý định nuôi thêm mèo.]
[An Nhàn: Không biết đến lúc đó tôi có thể lĩnh giáo ít kinh nghiệm của tiểu Thất không?]
[744: Được chứ, chỉ cần tôi biết liền có thể.]
[744: Chuyện nuôi chó cũng nhờ cậu chỉ giáo thêm.]
[An Nhàn: Đường Đường lưu bút.jpg]
[An Nhàn: À đúng rồi, tình cảm của cậu với bạn trai thật tốt.]
[An Nhàn: Cậu còn chưa nói gì thì hắn đã đoán được cậu muốn gì /che miệng cười/]
An Nhàn ở trên mạng không ngờ lại hoạt bát hơn ngoài đời, hai người nói đủ loại đề tài liền kéo gần khoảng cách hơn không ít, mặc dù nhắc tới đề tài này khá nhạy cảm nhưng cũng không khiến đối phương cảm thấy quá đường đột.
Có điều Hứa Tề Tư thấy tin nhắn sặc mùi hóng chuyện của An Nhàn thì không tự giác đỏ mặt.
[744: Này, thực ra không phải là bạn trai.....]
[An Nhàn: Oa, không lẽ hai người kết hôn rồi?]
[744: Cũng, cũng không phải....]
[An Nhàn: Ồ? Vậy là anh ấy còn đang theo đuổi cậu?]
[744: Coi như là vậy.....]
[An Nhàn: Vậy sao cậu còn chưa đồng ý? Cậu hẳn là cũng thích hắn mà?]
Hứa Tề Tư nhìn tin nhắn An Nhàn gửi, nhịn không được khẽ nhìn lướt về phía Nguyễn Ôn Tịch.
Có lẽ biết cậu đang trò chuyện với cậu thanh niên vừa nãy nên Nguyễn Ôn Tịch chỉ yên lặng ngồi một bên, không quấy rầy đến cậu.
Hứa Tề Tư thu hồi tầm mắt, do dự trả lời An Nhàn.
[744: Tôi.....tôi không biết.....]
[An Nhàn:?]
[An Nhàn: Không nhìn ra cậu vậy mà là người mờ mịt chuyện tình cảm a.]
[An Nhàn: À mà nhìn dáng vẻ thẹn thùng vừa nãy của cậu, xác thật cũng không phải là không có khả năng.]
[An Nhàn: Cậu thử hỏi bạn trai cậu đi, dù sao tôi cũng cảm thấy cậu thích hắn rõ ràng đến vậy mà ta. Tôi tin hắn cũng nhận ra cậu có thích hắn hay không.]
Trực tiếp hỏi sao?
Hứa Tề Tư ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch.
Lúc này Nguyễn Ôn Tịch cũng nhận ra ánh mắt của Hứa Tề Tư, anh nhìn cậu hỏi: "Sao vậy?"
Hứa Tề Tư do dự một lát, cuối cùng hỏi:
"Anh Ôn Tịch có cảm thấy.....em thích anh Ôn Tịch không?"
"A?" Nguyễn Ôn Tịch không ngờ cậu lại hỏi anh vấn đề này, "Sao đột nhiên em lại hỏi cái này?"
Hứa Tề Tư đem cuộc trò chuyện thuật lại với Nguyễn Ôn Tịch một lần nữa.
Nguyễn Ôn Tịch mới hiểu nguyên do, anh bật cười trả lời:
"Vậy tiểu Thất nghĩ rằng anh sẽ trả lời như thế nào?"
Bỗng nhiên bị hỏi ngược lại, Hứa Tề Tư nghẹn họng nửa ngày cũng chưa biết trả lời như thế nào:
"Em.....em không biết...."
Nói xong, cậu lại rũ đầu: "Tuy rằng, tuy rằng em tự nhận mình rất muốn được ở cùng anh, nếu nhìn thấy hoặc nghe thấy giọng của anh thì rất yên tâm, nhưng em không biết loại cảm giác đó có phải là loại thích mà anh muốn không...."
"Nếu tự tiểu Thất cũng không tự mình xác định được đáp án thì sao em cảm thấy có thể tìm được đáp án ở chỗ anh?"
Nguyễn Ôn Tịch kiên nhẫn dẫn đường cho cậu, "Loại chuyện tình cảm này chỉ có thể tự bản thân mình đưa ra đáp án. Anh có thể khiến tiểu Thất sinh ra loại cảm xúc như thế, cũng có khả năng là do em vẫn luôn ở cùng một chỗ với anh lâu ngày nên nảy sinh sự tín nhiệm."
"Nhưng điều anh muốn so với sự ỷ lại thì nhiều hơn....là yêu."
"Nhiều hơn so với sự tín nhiệm....là yêu sao?" Hứa Tề Tư ngơ ngẩn mà nhìn Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch nhìn đầu cậu đang bắt đầu bị quá tải, cười trấn an cậu:
"Hiện tại tiểu Thất không hiểu cũng không sao, anh nói rồ, anh sẽ chờ, chờ cho đến khi tiểu Thất có thể chân chính hiểu được tình cảm của bản thân mình."
"Cho nên em không cần quá mức lo lắng, anh tin tưởng sẽ có ngày đó. Cứ từ từ, có được không?"
Hứa Tề Tư nhìn ánh mặt ôn nhu của Nguyễn ôn Tịch, rốt cuộc yên tâm gật đầu: "Được."
WeChat lại có tin nhắn mới, là của An Nhàn hỏi kết quả.
[An Nhàn: Cậu hỏi chưa?]
[744: Ừ, anh ấy nói muốn để tôi tự mình tìm ra đáp án của bản thân.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]