Nhân vật của Hứa Tề Tư ý thức được Ôn Mộng Một Hồi có lẽ đã xảy ra chuyện, nhưng vì thuộc tính nhân vật là nhát gan + cùi bắp nên cậu không dám tiếp tục đi về phía trước. Rất nhanh, trước mặt Hứa Tề Tư xuất hiện hai phương án lựa chọn [Tiếp tục đi về phía trước] và [Quay về chờ đợi]. Lựa chọn thứ hai còn được hệ thống tốt bụng nhắc nhở: Cho dù người chơi chọn phương án nào thì kết cục của nhân vật chính cũng sẽ không tử vong. Có điều hiện tại Hứa Tề Tư vẫn chưa liên lạc được với Ôn Mộng Một Hồi, nếu là trước đây thì cậu còn biết được tình huống như thế nào....suy tính một lát, bỏ qua sợ hãi chọn phương án [Tiếp tục đi về phía trước]. Sau khi nhấn chọn, màn hình tiếp tục hiện lên hình ảnh hồi tưởng khoảng thời gian hai nhân vật làm bạn với nhau, còn có những lần xả thân cứu giúp ở hang động,... Nhân vật Hứa Tề Tư cắn răng quyết tâm đi về phía trước tìm kiếm tung tích của Ôn Mộng Một Hồi. Lúc này bởi vì dọc đường có những vệt máu đứt quãng làm chỉ dẫn xác định được phương hướng cần đi. Trước màn hình, Hứa Tề Tư hít một hơi thật sâu, thao tác nhân vật đi theo vệt máu đó. [Thất Thất đừng sợ! Có tụi tui ở bên cậu mà!!!] [《 Mộng Giang Hồ》rốt cuộc có còn là người không!!!!] [Đêm Giao Thừa còn ra cái Cốt Truyện kinh dị, quả thực không hổ là ngươi!!!] [Các tỷ muội ơi, chuẩn bị cổ vũ tiểu Thất!!!] Hứa Tề Tư bớt thời gian liếc nhìn màn bình luận, thấy mọi người vẫn hừng hực như cũ thì miễn cưỡng an tâm, rồi dời tầm mắt đến màn hình. Cậu tiếp tục đi về phía trước thăm dò, nhạc nền cũng dần chuyển sang giai điệu âm u như ở cái thôn quỷ dị kia. Nhưng nhạc nền lần này khá nhỏ, thỉnh thoảng còn xuất hiện tạp âm như có người hoặc cái gì đó chuyển động khiến Hứa Tề Tư không khỏi nhớ lại chuyện cậu bị nhốt trong phòng học tối đen. Tuy biết này chỉ là trò chơi, nhưng vẫn không kìm được nỗi sợ hãi ăn sâu. Dọc đường cậu dừng lại rất nhiều lần, cũng thấy rất nhiều đầu lâu rải rác xung quanh, mỗi lần nhìn thấy là mỗi lần cậu bị dọa dựng cả lông tơ. Nhưng may là chỉ có đầu lâu thôi, cậu thấy nhân vật đi được khoảng chừng năm phút thì cuối cùng cũng tìm được Ôn Mộng Một Hồi. Hay có thể nói là tìm được nhân vật Ôn Mộng Một Hồi đang hôn mê ngã ở gốc đại thụ. Hứa Tề Tư thao tác nhân vật chạy tới, lập tức Hệ Thống trò chơi kích hoạt hình thức Cốt Truyện tự động Nhân vật Hứa Tề Tư thấy trên người nhân vật Ôn Mộng Một Hồi toàn là vết máu, run rẩy tiến lên thăm dò hơi thở, xác nhận người vẫn còn sống thì mới thả tâm, vội vàng đỡ người dậy tìm y quán. Đúng lúc này, có một chiếc ngọc bội dính máu rơi xuống từ trên người Ôn Mộng. "Nhân vật [744] cúi xuống nhặt ngọc bội, liền thấy một chữ 'Thất' được khắc trên mặt ngọc bội trơn bóng nhiễm vài vệt máu." [Hệ thống]: Cốt Truyện tuần này đến đây là kết thúc. Hẹn gặp lại người chơi ở Cốt Truyện tiếp theo. [Sao lại hết rồi????] [Đêm giao thừa mà!!! Nhân vật chính thương thế còn không rõ ràng, quả nhiên 《 Mộng Giang Hồ》không phải là người!!!!] [Mong là Ôn Mộng Một Hồi hẳn là không có chuyện gì, nhìn qua có vẻ vết thương rất là nghiêm trọng.] [Trong lần ở sơn động cũng bị thương nặng nhưng chưa thấy nhân vật Ôn Mộng Một Hồi hôn mê, sao lần này trông có vẻ còn nghiêm trọng hơn a!!] [Tốt xấu gì cũng để tui biết chuyện gì đang xảy ra chứ!!!!] [Cảm giác có chuyện xưa liên quan tới chiếc ngọc bội này.] [Trên ngọc bội có chữ 'Thất', thế nên ngọc bội này có phải cũng liên quan tới nhân vật của Tiểu Thất chăng?] [Rốt cuộc nhân vật của tiểu Thất bao giờ mới có thể tìm lại ký ức chứ! Đáng ghét quá đi!!] [Tôi nghĩ cốt truyện của nhân vật Thất Thất và Ôn Mộng Một Hồi hẳn là có ẩn giấu đoạn quá khứ mà không ai biết!] Làn bình luận đều đang tích cực suy luận về Cốt Truyện mà Hứa Tề Tư thì đang chú ý tin nhắn của Ôn Mộng Một Hồi gửi tới. [Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: . [Kênh chat riêng] [744]: Ôn Mộng !!!! QAQ [Kênh chat riêng] [744]: Cậu đi đâu vậy, tôi sắp bị hù chết rồi hu hu hu [Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Tôi vẫn luôn online. [Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Nhưng mới vừa nãy bị cấm ngôn nên không trả lời cậu được. [Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Tại sao lại cấm ngôn cậu? [Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Bởi vì nhân vật lâm vào nguy hiểm, hệ thống cân nhắc cho sinh động hơn nên màn hình cũng lập tức bị phong tỏa tối thui. [Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Tôi chưa kịp chuẩn bị thì màn hình tối thui, giao diện thì bị cấm ngôn, nên mới không kịp nhắn cho cậu một tin. [Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Nhưng tôi có nhắn tin trên WeChat cho cậu, có điều cậu hình như không chú ý.... Đọc tin nhắn cuối của Ôn Mộng, Hứa Tề Tư mới sực nhớ ra, cậu vội cầm điện thoại lên xem. Quả nhiên phát hiện sau khi bị cấm ngôn thì Ôn Mộng Một Hồi có gửi tin nhắn trấn an cậu, cũng gọi qua mấy cuộc điện thoại nhưng cậu đã bỏ lỡ. Hứa Tề Tư lặng lẽ che mặt. [Kênh chat riêng] [744]: Điện thoại tôi tắt âm..... [Kênh chat riêng] [744]: Bị Cốt Truyện dọa sợ quá nên quên xem điện thoại QAQ [Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Tôi cũng đoán là như vậy *thở dài* [Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: /sờ đầu/ [Vậy nên mới nói, không hổ là Thất Thất kakaka] [Ngốc sư phụ x Đồ đệ trầm ổn, tư liệu sống đây mà] [Thất Thất vẫn luôn ngốc manh mà hahaha] [Nhưng mà không ngờ Cốt Truyện lần này cư nhiên còn có chức năng cưỡng chế cấm ngôn?] [Cũng không ai biết bên Ôn Mộng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!] [Mỗi lần đều chờ Cốt Truyện tuần sau là ruột gan cồn cào a a a a] [Cốt Truyện tới hết tháng 5 lận đó, dài khiếp!] Làn bình luận lại đổi chủ đề sang Cốt Truyện. Trong lòng Hứa Tề Tư vẫn còn sợ, nhưng tự cậu áp xuống cảm xúc của bản thân. Sau khi kết thúc Cốt Truyện thì cũng Ôn Mộng Một Hồi trở về Server chính của mình, chuẩn bị buổi livestream đón năm mới với mọi người. Cốt Truyện kết thúc thì cũng đã 11 giờ đêm, cách thời gian bọn họ hẹn nhau hội họp cũng không lâu lắm, cậu có thể thấy vài tin nhắn thông báo online của mọi người. [Kênh Gia Tộc] [Cây Chanh]: Tiểu Thất! Ôn Mộng Một Hồi! Hai người tới rồi à! [Kênh Gia Tộc] [Cây Chanh]: < cây chanh gia ( 23.19 ) > mau tới mau tới [Kênh Gia Tộc] [744]: Tới liền tới liền Hứa Tề Tư trả lời xong, liền trực tiếp nhấp vào tọa độ Cây Chanh gửi, truyền tống tới nhà của cậu ấy. Vì đêm nay là đêm tụ hội nhỏ nên Cây Chanh đã bày biện đủ loại gia cụ, có đệm bồ hương cho hơn hai mươi người, có bàn cờ, cầu bập bênh, đệm nhún, giường, ....đủ các loại gia cụ với số lượng lớn. còn có nguyên bộ trò chơi trốn tìm nữa. Nói ngắn gọn là cần gì có đó, muốn chơi thế nào liền chơi, thích chơi với ai cũng được. Gia cụ nhà Cây Chanh thu thập được đều là hàng chất lượng cao nhất Server Khu Phục, cơ bản đều có hết, rất thích hợp cho mấy buổi tụ hội như thế này. [Kênh Gia Tộc] [744]: Wow, nhà cậu đẹp thật! [Kênh Gia Tộc] [744]: Không hổ là Cây Chanh! *khen ngợi* [Kênh Gia Tộc] [Ôn Mộng Một Hồi]: Tán thành. [Kênh Gia Tộc] [Cây Chanh]: Hứ! Cũng không nhìn xem tôi là ai! [Kênh Gia Tộc] [Đỏ Tía]: Vậy nên xin hỏi cậu là ai? [Kênh Gia Tộc] [Cây Chanh]: Tôi chính là Gia Cụ King của khu mình mà! [Kênh Gia Tộc] [Đỏ Tía]: Oa a a a, thật lợi hại *vỗ tay* [Kênh Gia Tộc] [· Linh]: Oa a a a, thật lợi hại *vỗ tay* [Kênh Gia Tộc] [Lam Điểm Điểm]: Oa a a a, thật lợi hại *vỗ tay* ......... [Kênh Gia Tộc] [Cây Chanh]: ? [Kênh Gia Tộc] [Cây Chanh]: Sao tôi cảm giác mấy người không có chút thành ý nào cả *bỉu môi* Bình luận của Cây Chanh bị vùi lấp trong cơn mưa bình luận của mọi người, Kênh Gia Tộc bỗng chốc trở nên náo nhiệt hơn. Hứa Tề Tư cũng tranh thủ nhắn vài câu trệu ghẹo, sau đó thì cùng Ôn Mộng và một vài người bạn khác trong Gia Tộc chơi mấy gia cụ nhà Cây Chanh. Tuy bọn họ hay trêu Cây Chanh nhưng không thể không thừa nhận cậu ấy quả thật đúng với cái danh 'Gia Cụ King' mà. Hứa Tề Tư cùng tham gia một trò chơi với mọi người, sau đó lại kéo Ôn Mộng Một Hồi và mọi người tới bàn cờ bên kia. Ở đây có đủ loại cờ như cờ tướng, cờ năm quân, cờ vây, cờ cá ngựa....Hứa Tề Tư nhìn một lượt rồi quyết định chọn – cờ cá ngựa! [Ha ha ha biết ngay là Tiểu Thất sẽ chọn cái đó mà] [Thật không hổ là tiểu Thất!] [Cờ cá ngựa mãi đỉnh kkkk] [Tới tới tới, chuẩn bị bắt đầu thả ngựa, đoán xem cuối cùng ai là người chiến thắng?] [Tuy Ôn Mộng lão đại rất lợi hại, nhưng loại cờ dựa vào vận khí này thì tổ độ Thất Thất rồi! Thế nên tui cá Thất Thất thắng!] [Hahaha lầu trên, sao cậu lại nói thế chứ ~] [Tôi đây về phe tổ đội Linh sư tổ!!!] Trong bầu không khí vui vẻ có [Hứa Tề Tư], [Ôn Mộng Một Hồi], [Vệ Linh], [· Linh] cùng nhau quây xung quanh bàn cờ cá ngựa. Hứa Tề Tư bắt đầu trận cờ cá ngựa với ý chí chiến đấu sôi sục, cuối cùng quả nhiên không phụ lòng vận khí của mình, cậu đoạt được danh hiệu đệ nhất đếm ngược từ dưới lên. [Kênh Gia Tộc] [744]: QAQ [Tui biết ngay mà .....] [ha ha ha ha] [Vận khí của Thất Thất vĩnh viễn đều linh nghiệm ha ha ha] Mặc dù thua trận cờ cá ngựa nhưng Hứa Tề Tư rất nhanh lấy lại tinh thần, chạy lung tung khắp nơi cổ vũ mọi người, tùy thời còn để ý trả lời bình luận của fan, phát huy hết kỹ năng vô cùng nhuần nhuyễn. Thời gian cũng đã gần 12 giờ đêm. Hứa Tề Tư nhanh nhẹn tập hợp mọi người đến đình viện, sau đó cùng nhau đếm ngược chào năm mới, rồi cùng Ôn Mộng Một Hồi đốt chín cái [Lưu quang rực rỡ] lộng lẫy. Giữa dàn pháo hoa sáng rực rỡ trên bầu trời, tập thể mọi người đang đứng trong đình viện cùng nhau tung câu 'Năm mới vui vẻ' trên đỉnh đầu nhân vật. Hứa Tề Tư vội set máy chụp màn hình lại cảnh này, cùng mọi người chúc mừng năm mới. Hôm nay chắc chắn là một năm vui vẻ nhất mà cậu từng trải. Hứa Tề Tư cũng quay trở lại màn hình livestream, chúc các fan của mình một năm mới vui vẻ. Không ít người ngày mai còn có việc bận rộn nên sau khi đón Giao Thừa thì tạm biệt nhau rồi offline. Một đêm tụ hội ngắn ngủi nhưng đầy náo nhiệt cũng đã đến lúc phải kết thúc. Hứa Tề Tư nói lời chúc ngủ ngon với các fan xong thì tắt livestream. Trở lại nhà Cây Chanh thì chỉ còn lại Ôn Mộng Một Hồi và Vệ Linh. [Kênh Gia Tộc] [Vệ Linh]: Giờ cũng đã khuya, Thất Thất và Ôn Mộng cũng mau nghỉ ngơi đi. [Kênh Gia Tộc] [Vệ Linh]: Năm mới vui vẻ nhé! Vệ Linh làm nốt phần kết thúc, Hứa Tề Tư mỉm cười, gõ chữ trả lời. [Kênh Gia Tộc] [744]: Năm mới vui vẻ! [Kênh Gia Tộc] [744]: Tôi cũng đi ngủ đây. Bye! [Kênh Gia Tộc] [Ôn Mộng Một Hồi]: Năm mới vui vẻ! *Tạm biệt* [Kênh Gia Tộc] [Vệ Linh]: *Bye bye* Hứa Tề Tư nhìn thời gian, tắt máy tính rồi tháo tai nghe xuống, rốt cuộc cậu mới có cảm giác trở về hiện thực. Trấn S hiện bị cấm đốt pháo, khu biệt thự bên này nhà cách nhà một khoảng lớn, cho dù hiện tại là thời khắc năm mới nhưng vẫn rất yên tĩnh. Trong trò chơi dù có vui đến mấy thì chung quy vẫn là trò chơi, quay lại hiện thực mới phát hiện sự quạnh quẽ xung quanh. Hứa Tề Tư cầm tai nghe phát ngốc một lúc, sau mới hoàn hồn chuẩn bị rửa mặt đi ngủ. Bởi vì livestream khá trễ nên trong nhà đã tắt đèn đi ngủ, cậu đi trên hành lang với chút ít ánh đèn đường hắt vào, ngoài cửa sổ lại truyền đến âm thanh sột soạt khiến cậu lập tức nhớ tới đoạn Cốt Truyện ban nãy. ......chỉ là tiếng gió thổi qua lá cây, không có việc gì – Hứa Tề Tư tự trấn an bản thân. Hứa Tề Tư tự nhủ với lòng, nhanh chóng bước tới muốn đóng kín cửa sổ. Nhưng vừa nhìn ra cửa sổ, cậu có cảm giác bên ngoài ánh đèn đường có bóng dáng chợt lóe qua. Đoạn Cốt Truyện kèm tiếng nhạc nền rùng rợn vang vọng trong đầu, Hứa Tề Tư không khỏi sợ hãi, vội vã cài chốt cửa sổ xong liền chạy về phòng trực tiếp nhảy lên giường, thậm chí còn không dám bước xuống tắt đèn phòng. Tuy là buổi tụ hội náo nhiệt khiến cậu tạm thời quên đi đoạn Cốt Truyện đáng sợ kia nhưng khi trở lại hiện thực chỉ có một mình, hình như......vẫn có chút sợ hãi. Hứa Tề Tư không dám tắt đèn ngủ, vì cậu biết nếu bây giờ tắt đèn thì mọi thứ sẽ tối đen giống như ngoài hành lang, cũng sẽ không giống như ở nhà có tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng của Nguyễn Ôn Tịch khiến cậu cảm thấy an tâm. Nguyễn Ôn Tịch. Hứa Tề Tư rúc trong ổ chăn, nhịn không được mở điện thoại lên, tìm giao diện trò chuyện của Nguyễn Ôn Tịch. Lúc nãy 12 giờ cậu và Nguyễn Ôn Tịch có chúc mừng năm mới lẫn nhau, còn bây giờ đã gần 1 giờ sáng, cũng không biết anh có phải đã đi ngủ rồi không. Hứa Tề Tư nghĩ một lúc, vẫn không nhịn được đã gửi một tin nhắn qua. [744: Anh Ôn Tịch ngủ chưa?] [Anh Ôn Tịch: Còn chưa ngủ, sao vậy?] Nguyễn Ôn Tịch bên kia dường như trả lời trong tích tắc, Hứa Tề Tư vốn đang sợ bỗng như được trấn an. [744: Hôm nay Cốt Truyện trong trò chơi có hơi đáng sợ....] [Anh Ôn Tịch: Em ở một mình trong phòng nên sợ sao?] [744: Vâng.....] [Anh Ôn Tịch: Giờ anh gọi điện thoại cho em có tiện không?] [Anh Ôn Tịch: Anh đang làm hoa đăng, có thể gọi điện thoại nói chuyện với em.] [744: Như vậy có phải phiền phức cho anh Ôn Tịch quá không.....] [Anh Ôn Tịch: Đương nhiên là không, hay nói cách khác, anh thấy rất vui khi có thể được nói chuyện với em] [Anh Ôn Tịch: Bây giờ anh gọi qua nhé?] [744: ừm.....] Hứa Tề Tư vừa mới trả lời, yêu cầu kết nối của Nguyễn Ôn Tịch đã gửi tới. Cậu vội vàng xuống giường tìm tai nghe, sau khi đeo lên đàng hoàng thì mới ấn chấp nhận. "Tiểu Thất?" Giọng nói dịu dàng dễ nghe từ tai nghe truyền tới, Hứa Tề Tư thấp giọng trả lời: "Anh Ôn Tịch." Nguyễn Ôn Tịch bên đầu dây khẽ cười: "Thời gian không còn sớm, em mau ngủ đi. Anh sẽ luôn ở cạnh em." "Vâng." Hứa Tề Tư khẽ đáp, từ trong tai nghe phát ra âm thanh thủ công rất nhỏ, còn có tiếng hít thở của Nguyễn Ôn Tịch bên tai trấn an sự sợ hãi trong lòng khiến cơn buồn ngủ dần dâng lên. Không biết có phải là do biết có Nguyễn Ôn Tịch bên cạnh hay không mà Hứa Tề Tư ngủ một giấc rất ngon, khi tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng hôm sau. Cậu ngáp một cái thật to rồi ngồi dậy, tai nghe bên tai cũng rơi ra theo động tác của cậu. Hứa Tề Tư hậu tri hậu giác nhớ lại việc tối hôm qua, cầm điện thoại lên định xem hôm qua hai người trò chuyện bao lâu thì tắt. Khi màn hình sáng lên, giao diện vẫn là cuộc gọi ngày hôm qua đến giờ. Cuộc gọi của anh Ôn Tịch cư nhiên vẫn còn kết nối? Hứa Tề Tư lập tức thanh tỉnh, đeo tai nghe lên thử thăm dò gọi: "Anh Ôn Tịch?" "Hửm? Tiểu Thất dậy rồi sao?" Nguyễn Ôn Tịch trả lời rất nhanh, giọng nói hình như cũng mới rời giường không lâu. Hứa Tề Tư kinh ngạc hỏi: "Anh Ôn Tịch ......sao không cúp máy?" Nguyễn Ôn Tịch bên kia nghe cậu hỏi bỗng khẽ cười đáp: "Vốn dĩ anh định ngắt máy nhưng nghe tiếng hít thở lúc em ngủ khiến anh có cảm giác em đang ở bên cạnh, nên có chút tiếc nuối liền không nỡ ngắt máy." Không biết có phải do vừa thức dậy hay không, giọng của Nguyễn Ôn Tịch mang theo chút âm thanh khàn khàn, trầm hơn nhưng lại càng dịu dàng hơn thường ngày. Cũng khiến Hứa Tề Tư nghe xong liền thêm rung động. Cậu nhìn nhật ký cuộc gọi lên tới hơn 8 tiếng đồng hồ, không biết vì cái gì đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cậu không biết đây gọi là tâm trạng gì, nhưng hiện tại cậu chỉ biết mình rất muốn được nhìn thấy Nguyễn Ôn Tịch. Rõ ràng thường ngày bọn họ đều ở cùng nhau, chỉ cần xuống lầu là có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh. Nhưng sao bây giờ mới cách nhau được vài ngày cậu lại cảm thấy thật xa. "Tiểu Thất?" Có lẽ vì bên cậu yên lặng quá lâu nên Nguyễn Ôn Tịch nhẹ giọng gọi thử. Hứa Tề Tư nghe thấy âm thanh, cuối đầu che giấu cảm xúc: "Anh Ôn Tịch....." "Sao thế? Nghe giọng của em dường như đang không vui?" Nghe giọng nói ôn nhu của anh, Hứa Tề Tư lại càng không nhịn được, âm thanh run run đáp: "Em, em muốn gặp anh....." Một đầu khác, Nguyễn Ôn Tịch động tác kéo màn khựng lại, bất thình lình nhận được một câu có lực sát thương lớn như thế. Ánh nắng đầu xuân ấm áp chiếu lên người anh, đáy lòng ngứa ngáy khi nghe được câu nói của cậu. Nguyễn Ôn Tịch ngẩn người, một tay anh còn đang nắm lấy bức rèm. Sau một lúc lâu anh mới buông tay, nhìn đồng hồ, ánh mắt dịu dàng khiến ai nhìn vào cũng sẽ bị hòa tan trong đó. "Được, đợi anh, anh qua tìm em."----------✿byhanako❀----------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]