Đương nhiên những kẻ kia cũng biết nhìn thời thế, trước kia hắn yêu chiều Từ Tịnh Lan nhưng lại chưa bao giờ đưa ả về Bạc phủ, có thể thấy được sự khác biệt trong cách đối sử, kẻ tinh mắt là có thể nhìn ra hắn đối với ai tốt hơn.
...
“Tình nhi, em xem chỗ này có đẹp không.”
Chàng trai vừa đẩy xe lăn vừa nói với cô gái đang ngồi trên đó.
“Đẹp lắm, hoa ở đây trồng thật tốt.”
Rứt lời cô gái liền cười thật tươi với chàng trai, thấy nụ cười của cô chàng trai lại càng vui vẻ liền nói.
“Chỉ cần em thích anh sẽ làm mọi thứ.”
“Haha. Tiểu Bạc cảm ơn anh.”
“Ngốc không cần cảm ơn anh, anh làm mọi thứ chỉ để em vui.”
Chàng trai mỉm cười gõ nhẹ lên trán cô gái rồi đứng dậy tiếp tục đẩy xe lăn đưa cô đi xem các loài hoa.
Và hai người này không ai khác chính là Bạc Vũ Thần và Hạ Tình.
Nửa nắm trước Hạ Tình đã tỉnh dậy, đúng như dự đoán trí nhớ của cô từ năm sáu tuổi đã bị xoá sạch, thấy vào đó chính là kí ức của một cô gái bình thường.
Khi cô vừa tỉnh lại Bạc Vũ Thần vui như phát điên, không quan tâm lời nói của bác sĩ mà chạy đến ôm chặt lấy cô không ngừng, còn khóc như một đứa trẻ.
Nhưng một Hạ Tình đã mất đi toàn bộ kí ức hắn đối với cô chính là một người xa lạ, khi hắn vừa buông cô ra liên nhận được câu nói đâu tiên mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-le-em-khong-nen-yeu-ngai/3471196/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.