"Chủ nhân, người còn sống không?" Hệ thống từ trong kẽ hở không gian chui ra, nó vừa nhìn thấy cô đã buông lời cà khịa. Đương nhiên người nào đó đang nhắm mắt nằm ngửa trong đống thi huyệt kia không thể bỏ qua, cô bật dậy sau đó túm lấy hệ thống còn đang ba hoa ném văng ra xa, giọng điệu cực kỳ khó chịu:
"Ngươi mong ta chết đến vậy à?"
Dương Lệ Nhiên nói xong liền xoa lấy bên tay bị tím bầm, thở dài:
"Ha.. ác thật sự. Biết cơ thể này là của chủ quân nàng ta mà vẫn ném xuống cái đống tàn tích bầy nhẩy này, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết."
"Chủ nhân, người đừng nghĩ đến mấy thứ khác nữa, tránh họa trước đã."
Hệ thống bay đến bên cô, cảnh báo chuyện không hay sắp xảy ra, nhưng chỉ vừa dứt lời không lâu dưới mông Dương Lệ Nhiên đã truyền đến cảm giác khó chịu. Mặt đất bắt đầu rung chuyển, bầu trời hóa đỏ, trận cuồng phong bất ngờ ập tới cuốn theo hàng ngàn những chiếc đầu lâu nhắm thẳng về phía cô. Từng cái, từng cái một đều nhắm đến cơ thể nhỏ bé của Dương Lệ Nhiên mà va đập.
Cô bị nó cuốn lên không trung, không thể xoay sở, cũng không tìm được thứ gì đó bám vào, đành vội vàng kêu gọi hệ thống giúp đỡ.
"Hệ thống, mau cứu ta."
"Ta không thể."
Một ngàn câu hỏi vì sao hiện lên trên mặt Dương Lệ Nhiên, mắt cô mở to ra, sau lại híp lại vì khó chịu, hàng mi cũng vì thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-la-chi-mong/2757114/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.