Em ấy nhìn trái nhìn phải, khi chờ đợi trở nên nhàm chán, em ấy bắt đầu v**t v* cây lê. Một ánh sáng trắng lóe lên. Bầu trời bất ngờ sáng lên, những cây lê cũng bắt đầu phát sáng. Không đợi cho Mạnh Xuân Hồng kịp phản ứng, thì em ấy đã xuyên không. * Đất nước mà Mạnh Xuân Hồng xuyên qua được gọi là Lịch Quốc. Khi mới xuyên qua, em ấy đã suy nghĩ suốt mấy ngày đây là triều đại nào, Lịch Quốc là một nước nhỏ ở đâu, nhưng em ấy lại rất tuyệt vọng, em ấy hoàn toàn không biết về lịch sử, cả ngày lên lớp chỉ nghĩ đến việc tan học, tan học để về nhà tìm chị gái. Môn lịch sử là gì chứ? Không thể ăn, không thích nó. Nhưng nói tóm lại, đây là một đất nước không mấy giàu có, Hoàng đế cũng không được tốt, lao động nặng nhọc, thuế má cao, dân chúng nghèo khó đến nỗi phải ăn cỏ, nhưng thức ăn trong cung điện lại rất ngon. Mạnh Xuân Hồng thương xót dân chúng bên ngoài, nhưng các phi tần trong cung lại nói em ấy là người có quyền lợi, hoàn toàn không đặt mình vào vị trí của người khác. Mạnh Xuân Hồng không còn lời nào để nói. Bởi vì quả thật là như vậy, ai đã làm em ấy xuyên không, mà còn xuyên thành phi tần của một Hoàng đế không mấy tốt đẹp. Xuân Quý phi. Chậc chậc, xuyên không một bước lên trời nói đúng là kiểu người như em ấy. Ban đầu, Mạnh Xuân Hồng vẫn có chút nhớ nhà, nhưng rất nhanh không còn nghĩ đến nữa, dù sao nghĩ đến cũng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ghet-co-ta-lai-ra-ve-nua-roi/5044287/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.