Chương trước
Chương sau
Cái chết là khởi đầu của mọi kết thúc, tất tần tật những lời yêu thương, những hứa hẹn, những đụng chạm khoái lạc của thân thể. Tất thảy đều chết, gục xuống sàn nhà lạnh băng như sự kết thúc của vũ trụ, hoàn toàn không còn chút hy vọng được phục sinh.

Tất cả những mối tình của tôi đều đã chết. Chúng từng được sinh ra, sống khỏe mạnh và chạy nhảy xung quanh tôi như những đứa trẻ hiếu động. Nhưng rồi chúng đều chết yểu, bằng cách này hay cách khác.

Cứ đi mà không biết, cuối con đường phía trước. Ϲó phải là hạnh phúc, khi trước mắt giờ là hố sâu. Ѕống trong niềm caу đắng, trái tim đầу thù oán.

Cứ bước lần trong đêm, không biết ta giờ đi về đâu. Làm sɑo có thể tìm thấу được bình minh? Làm sɑo có thể tìm thấу được ánh sáng khi trước mắt giờ chỉ bóng đêm? Mưɑ với mâу mù khuất lối đi. Tɑ nhận rɑ mình đã sɑi, sɑi quá nhiều...

Hãу cứ bỏ mặc quá khứ đi. Và tɑ quɑу lại nơi bắt đầu. Ϲó lẽ sẽ tìm thấу rɑ được bình уên. Ѕống trong niềm cɑу đắng, trái tim đầу thù oán. Cứ bước lần trong đêm, không biết tɑ giờ đi về đâu.

Cứ đi mà không biết, tɑ đứng phíɑ cuối con đường...Có ɑi đứng chờ, đón em...Trong tình уêu tiếp!

Anh...!

Có lẽ em nên bỏ mặc quá khứ của chính mình thật, khoảng cách đã không còn ánh sáng đã mất, hơi thở nồng ấm đã không còn. Lời nói cử chỉ hình bóng sẽ không bao giờ được cảm nhận thấy nữa.

Em sẽ trở về nơi bắt đầu trở về năm nào đó vẫn chỉ là một cô bé không biết rằng có sự tồn tại của anh. Hy vọng em vẫn giữ cho anh sẽ chúc anh hạnh phúc bên người mà anh chọn mà anh yêu. Dù phải đớn đau ngàn năm cũng được chỉ mong sao anh được hạnh phúc.

Đó là anh vô tình em vô tâm cả hai như nhau thôi. Mưɑ với mâу mù khuất lối đi. Hoa anh túc với tình yêu nào có khác gì nhau...Có sự tích rằng, hoa anh túc là linh hồn của một cô gái không có trái tim? Vì khi cô ấy chết, trái tim của cô ấy đã vỡ tan sau khi bị một người con trai lừa dối...

Hoa anh túc không có tim nên tàn nhẫn, đưa người khác vào cơn mê...Để họ đắm đuối bên trong cơn mê ấy, rồi phũ phàng ra đi để họ tỉnh giấc và một mình vật lộn với đời thật...

Như tình yêu từ sự lầm tưởng...Như một người yêu giả dối, nhẫn tâm…Con người rồi ai cũng phải trải qua ái nộ tình thâm mới có thể trưởng thành.

Chỉ không biết là họ trải qua bằng cách nào? Và sức chịu đựng sống sót ra sao? Bị tổn thương còn chưa đủ lại còn phải tự tìm cách che đậy…Tìm cách trị thương cho chính mình.

Không có một ai có thể giang đôi cánh ra che chở họ được. Thật đáng thương biết bao? Có những người trở nên gắn bó hơn, có những người nhạt nhoà dần khỏi thế giới của mình. Có người trân trọng giữ bên mình, có người chôn sâu trong tim. Thỉnh thoảng uống cốc trà chiều, nhớ lại những chuyện đã qua, có thể mỉm cười, vậy là đủ.

Tình yêu là sự giằng xé nội tâm, nơi mà con tim luôn tìm cách đánh bại lý trí, nỗi nhớ vùng lên mạnh mẽ. Nhưng rồi cũng lại gằn xuống vì nỗi đau…Có khi, sức mạnh của tình yêu là động lực để chính bản thân ta gạt đi tất cả. Nhưng cũng chính sức mạnh của tình yêu lại đánh chìm ta trong mộng mị những nhớ thương…

Duyên phận đưa ta đến với nhau để rồi cả hai đang mải mê với cuộc sống riêng mà quên mất đối phương. Tương lai và tình yêu chúng ta nên chọn gì đây khi cả hai đang dần đánh mất nhau mà dường như hiện tại chính em mới níu giữ anh.

Vẫn nhớ nhất một câu cuối của anh đó chính là: “Anh yêu em thật nhưng anh cũng sẽ không mù quáng.”

Thật sự khi nghe thấy câu đó trái tim cô bị bóp nghẹn đến đau đớn, lời nói như lưỡi dao xé rạch từng mảng thịt. Nước mắt từ hốc mắt muốn chúng đừng rơi, đừng bộc phát sự yếu đuối của cô lúc đó. Vậy ý anh là cô yêu anh có mù quáng không? Lời nói không thốt ra khỏi được khóe môi chỉ biết cắn chặt đôi môi đến nỗi nổi bầm. Anh thừa biết trước mặt anh cô không thể nào che giấu được sự yếu đuối. Những giọt nước mắt như ngọc trai chỉ vì anh mà tuôn rơi…

Anh thừa biết cô đã vì anh mà làm nhiều chuyện đến thế, ai cũng ngưỡng mộ cô vì có được một người yêu hoàn hảo yêu thương đến thế. Nhưng chưa từng ai hỏi rốt cuộc những yêu thương đó đã phải trải qua bao nhiêu thăng trầm? Bao nhiêu khó khăn mới có được? Anh đã dạy cô hiểu rất nhiều điều, dạy cô biết rằng mình cũng đáng được yêu…Thật sự cũng cảm ơn những điều đó…

Cảm ơn ai đó: Cảm ơn ai đó đã bỏ rơi tôi để tôi biết rằng không có gì là mãi mãi. Cảm ơn ai đó đã làm tôi tổn thương để tôi biết đứng dậy và mạnh mẽ hơn. Cảm ơn ai đó đã lừa dối tôi…Để tôi biết rằng không phải thứ gì cho đi thật lòng cũng nhận lại một cách thật lòng.

Cảm ơn anh! Người con trai em từng yêu sâu đậm....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.