Bốn năm sau.
“Trên thế gian này khoảng cách xa xôi nhất không phải giữa sự sống và cái chết. Mà chính là…Tôi đứng ngay trước mặt em nhưng em lại không biết rằng tôi yêu em! Thế nên em đừng đau khổ nữa.”
Anh ấy nói đúng. Cô không nên đau khổ nữa.
Đau khổ thực sự thì ra không phải là nhìn thấy người mình yêu đi yêu người khác để rồi hối hận vì ngày xưa. Đau khổ thực sự là mỉm cười tác thành cho người đó, uống cạn ly rượu đắng mà vẫn khen ngon. Từng ngày nhấm vị chát mà vẫn phải khen bùi.
"Con người gặp nhau là bởi chữ Duyên. Sống và yêu nhau là bởi chữ Nợ!"
"Nghĩa là có duyên mới có nợ à?"
"Không phải đâu."
"Còn gì?"
"Có duyên mới chỉ là gặp thôi. Mà có duyên chưa chắc đã là có nợ cơ."
"Sao lại thế?"
"Bởi vì Gặp nhau hay sống và yêu nhau. Khác nhau hoàn toàn."
"Mà sao cậu biết hay vậy? Khác đến vậy sao? Hì." Cô gái tóc ngắn cười đáng yêu nhìn Hạ Song.
"Mình đã có đợt tìm hiểu sâu về duyên và nợ. Có nhiều trong cuộc sống." Hạ Song chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô gái đó.
"Thế nên cậu mới tĩnh tâm như vậy? Ý tớ là bảo sao cậu chịu đựng giỏi đến như vậy. Thật ngưỡng mộ nha Hạ Song." Cô gái nói xong ôm chặt lấy cánh tay của Hạ Song tỏ vẻ phấn khích.
"Chờ duyên...Mà hình như đến rồi."
"Sao của cậu lại đến nhanh như vậy tớ vẫn chưa đến hu hu." Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-de-tang-mot-moi-tinh/2552623/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.