Chương trước
Chương sau
“Đây…”Vương Vệ Qúy đã bị sốc.
“Làm theo những gì tôi nói.” Lâm Tử Minh lạnh nhạt mệnh lệnh.
Vương Vệ Qúy nghe thây sự nghiêm trọng vân đê cũng với một chút giận dữ củ Lâm Tử Minh, bị giật mình ngay lập tức nói với một giọng nói lớn: “ Vâng! Chủ tịch, tôi sẽ gọi cho ông chủ của công ty truyền hình Hắc Nhaml”
“Được.”
Sau khi Lâm tử Minh cúp máy, không một ai tin anh hết, mọi người đêu nghĩ rằng anh đang có biến tấu một điêu bí ẩn, nói rất khoác lắc, trực kêu truyền thông Hắc Nham phong sát Ngô Phôn Nhất, thật sự nghĩ mình là một nhân vật lớn.
Ngô Phần Nhất càng thích thú hơn nữa.
“Ò! Sợ quá đi mà, lại còn lầy công ty truyền thông Hắc Nham ra dọa tao?
Mày có biết bây giờ tao là trụ cột của công ty truyện thông Hắc Nham không? Đúng là cái thằng ngu ngốc.”
Ngô Phôồn Nhất không có sợ Lâm Tử Minh, đủ các loại cười nhạo và khinh miệt.
Dương Kì cũng cảm thấy Lâm Tử Minh bị điên rồi, phàn nàn nhiều hơn về Lâm Tử Minh.
“Tốt thôi, ông đây không đủ kiên nhẫn để chơi với thứ rác rưởi như mày nữa.” Ngô Phồn Nhất rất thiếu kiên nhân, trực tiệp ra tay với Lâm Jlử Minh, mà lúc này, điện thoại của trợ lý bên cạnh hắn ta reo lên, nhận điện thoại, nghe một lúc xong sắc mặt của trợ lý đột nhiên hoảng sợ, run rây nói với Ngô Phôn Nhất: °Anh Ngô, không Không, không hay……”
Lời nói của trợ lý làm cho tất cả mọi người ở đó ngạc nhiên.
Đặc biệt là biểu hiện hoảng loạn trên mặt trợ lý khiến mọi người thầy ngạc nhiên, không biết là đã có chuyện gì sảy ra.
Khi Ngô Phồn Nhất nhìn thấy trợ lý của mình như thế này, hắn tạ rõ rằng đã choáng váng một chút, hắn ta đột nhiên có một điêm báo tôi tệ, có phải là thằng ngồc tên Lâm Tử Minh này có khả năng phong sát hắn ta?
Ngay khi ý tưởng này vừa nảy ra, hắn ta lập tức đè xuông!
Không thể nào!
Thứ nhất, nó không có một cách logic để giải thích, nêu như cái tên này thật Sự có năng lực sao lại chạy đên trường quay làm diễn viên phụ chứ?
An no rửng mỡ không có việc gì làm như?
Hơn nữa, tính khí của tên này không giồng một nhân vật lớn, chỉ là một người lao động bình thường, giỗng một nhân vật. nhỏ bé như vậy không thể đe dọa được hắn ta.
Nên sau khi hắn ta nghĩ thông được những thứ đó xong, hãn cũng không sợ hãi, nói: “ Nhìn xem cái bộ dạng hoảng sợ kìa, có mất mặt không cơ chứ, tôi không phải nói rồi sao, làm người cần phải điệm tĩnh, không cân biết gặp phải chuyện gì cũng không được hoang mang như vậy.’ Trợ lý vẫn nuốt rất nhiều nước bọt, biểu hiện vẫn rất hoảng loạn nói: Anh Ngô, anh nên trả lời điện thoại trước, là cuộc gọi từ chủ tịch.”
Sao? Chủ tịch?” Ngô Phôn Nhất nghe thấy hai từ này lập tức trọn mắt, trên mặt cũng đang hoảng loạn, vội vàng nhận điện thoại, trong lúc hoảng loạn không cần thận đã bật loa ngoài, “ Dạ, chủ tịch, anh tìm tôi có việc gì vậy?”
Ngay lập tức, từ điện thoại truyền đến một giọng nói tức giận: “ Ngô Phồn Nhất! Mày muốn chết à? Ngay cả chủ tịch của Tử Quỳnh cũng dám đắc tội?
Mẹ mày, mày sông chán nản quá rồi thì cũng đừng có làm liên lụy đến tao, đừng có làm phiền tao!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.