“Quỳ xuống. xin lỗi?” Khi Lâm Tử Minh nghe được điều này, anh đã cười ngay lập tức.
Ngô Phồn Nhất ngắng đầu lên, giống như là ông vua của thiên hạ vậy, bát buộc phải nghe mệnh lệnh của Đnn vậy, nói “ Không tôi! Hai chúng mày quỳ xuông cho tao, nêu không giữ mày sẽ không có không đi được đâu.”
Dương Kì run rầy, đau khổ cầu xin: Anh Ngô, chúng em sai rồi, anh là một ngôi sao lớn trên thế giới, hà tất phải chấp nhặt với những người nhỏ bé như chúng em làm gì?”
Khi Ngô Phồn Nhất nhìn thầy Dượng Kì hoảng loạn câu xin, trên mặt đây sự đắc ý và kiêu ngạo, “ Mày không cân phải nói với tao những điêu này, muốn trách thì trách não của thằng bạn mày có vấn đề, là hắn không biết sông chét gì hết đắc tội với tao, không nhẫn nhịn không có được tốt, tao đêm đến ba mà chúng mày vẫn chưa quỳ xuông, đến lúc đó chúng mày muôn quỳ xuống, xin lỗi cũng không có cơ hội nữa.
Rồi hắn bắt đầu đếm, “một, hai…”
Ở trong trường quay có rật nhiều người, không một ai dám đứng lên nói một lời, tât cả mọi người đều đã khuất phục dưới sự ảnh hưởng của Ngô Phôn Nhất, thực ra họ cũng nhìn không quen cái sự hung hăng kiêu này của Ngô Phôn Nhất. Nói một cách hợp lý, ngay cả khi Lâm Tử Minh, đã mạo phạm Ngô Phôn Nhất trước, nhưng Lâm Tử Minh chỉ nói hai câu nói nghe không hay lắm mà thôi, cùng lắm là xin lỗi là xong rôi. Mà Ngô Phôn Nhất lại còn muốn bọn họ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-o-re/363654/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.