Chương trước
Chương sau
Người mà anh Bình đợi ở cuối hành lang đương nhiên là Lâm Vũ.
"Chào anh Lâm ạ!"
Sau khi anh Bình đi đến trước mặt Lâm Vũ, anh ta vội vàng cúi đầu chào Lâm Vũ với thái độ vô cùng tôn kính.
Khi anh Bình ở trong phòng, anh ta muốn gọi Lâm Vũ là anh Lâm, nhưng anh ta nghĩ rằng Lâm Vũ không chủ động tiết lộ thân phận của mình hẳn là phải có lý do. Vì thế anh ta không gọi Lâm Vũ như vậy trong phòng.
"Xem ra anh đã biết chuyện ông ngoại tôi là Liễu Chí Trung, làm sao anh biết?", Lâm Vũ chắp hai tay sau lưng, nhẹ nói.
“Thưa anh Lâm, Thiệu Văn Bang đã gửi tin nhắn để nói cho em biết ạ”, anh Bình nói một cách thận trọng.
Anh Bình có thể được coi là đại gia nhà giàu ở thành phố Thanh Dương, nhưng anh ta kém hơn nhiều so với Lâm Vũ, anh Bình biết rất rõ điều đó.
Đừng nói đến anh Bình, ngay cả bố anh ta đến đây thì cũng không dám đắc tội với Lâm Vũ!
Anh Bình vội nói tiếp:
"Anh Lâm, lúc trước em mạo phạm anh, xin lỗi anh. Xin anh tha thứ cho em!"
Anh Bình gần như quỳ xuống trước Lâm Vũ.
"Bỏ đi, Lâm Vũ tôi cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi. Anh đã chủ động xin lỗi rồi nên tôi sẽ không so đo những chuyện xảy ra trong phòng nữa", Lâm Vũ xua tay.
Lâm Vũ biết, xung đột giữa anh và anh Bình không quá lớn, chưa đến mức phải xử mạnh tay.
Mà Lâm Vũ không muốn gây thù chuốc oán với quá nhiều người, vì anh Bình đã nhiều lần xin lỗi nên Lâm Vũ đã cho anh ta một cơ hội.
"Cảm ơn anh Lâm! Cảm ơn anh Lâm!"
Anh Bình nhìn thấy Lâm Vũ đã tha thứ cho anh ta liền vui vẻ gật đầu không thôi, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện tôi là cháu trai Liễu Chí Trung, hiện tại tôi không muốn vạch trần, anh hiểu ý tôi chứ?”, Lâm Vũ nói.
"Hiểu hiểu! Anh muốn đóng giả thường dân để tán gái sao? Tiểu Bình em hiểu rồi ạ", anh Bình cung kính, thậm chí còn tự xưng là Tiểu Bình.
Ngay sau đó, anh Bình lấy ra một tấm danh thiếp và đưa cho Lâm Vũ.
"Anh Lâm, đây là danh thiếp của em, có số của em trên đó. Từ bây giờ, anh Lâm đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Thanh Sơn chơi, mọi dịch vụ đều được miễn phí! Còn được hưởng dịch vụ cao cấp nhất!"
"Được rồi, tôi nhận".
Lâm Vũ không từ chối, trực tiếp tiếp nhận danh thiếp.
Nhìn thấy Lâm Vũ nhận danh thiếp của mình, anh Bình lập tức nở nụ cười vui vẻ, Lâm Vũ bằng lòng nhận danh thiếp của anh ta, cũng đủ cho thấy Lâm Vũ thực sự đã tha thứ cho anh ta.
“À đúng rồi, anh Lâm, cậu Giang dám chống lại anh, còn dám tranh bạn gái của anh, anh có muốn em tìm mấy người lén đánh cho hắn một trận không!”, anh Bình nói.
Anh Bình làm điều này, rõ ràng là muốn xum xoe lấy lòng Lâm Vũ.
“Không cần, nếu tôi thật sự muốn đánh hắn, tôi có thể đánh hắn một cách công khai, tại sao lại phải đánh lén?”, Lâm Vũ nhẹ giọng nói.
“Haha, anh Lâm nói đúng lắm, là em suy nghĩ thiếu thấu đáo ạ”, anh Bình cười.
"Tôi quay về trước đây".
Lâm Vũ nói xong, liền trở lại phòng.
Trong phòng.
Lâm Vũ bước vào phòng. Những đại gia trong phòng đều nhìn Lâm Vũ với ánh mắt kỳ lạ.
Cảnh anh Bình kính rượu Lâm Vũ vừa rồi khiến họ vẫn còn sốc, nhưng họ vẫn không biết tại sao lại như vậy.
Ngay khi Lâm Vũ ngồi xuống, Tô Yên không khỏi kinh ngạc cùng hiếu kỳ, lập tức hỏi Lâm Vũ.
"Lâm Vũ, anh mau nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi. Trước đó anh Bình rõ ràng là bảo gọi bảo vệ đến xử lý anh, sao đột nhiên lại quay ngoắt 180 độ, chủ động nâng ly kính rượu anh rồi còn xin lỗi nữa!"
“Làm sao tôi biết được, có lẽ sức hấp dẫn của tôi quá lớn nên đã khuất phục được anh Bình”, Lâm Vũ nói.
"Sức hấp dẫn quá lớn? Dựa vào sức hấp dẫn thu phục được anh Bình á?"
Tô Yên trợn tròn mắt, cô ấy có tin trên đời này có ma, cũng sẽ không tin những chuyện vớ vẩn như vậy.
"Tôi đoán anh Bình chắc đã lầm. Chắc anh ấy đã hiểu nhầm danh tính của anh nên mới như thế", Tô Yên đoán.
“Có lẽ vậy”, Lâm Vũ buông hai tay.
Lâm Vũ không muốn Tô Yên biết rằng anh là chủ tịch chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh và là cháu của Liễu Chí Trung.
Bởi vì như vậy sẽ không còn thú vị nữa.
"Nay anh gặp may đấy, may là anh Bình nhầm", Tô Yên nói.
Hôm nay Tô Yên đến nhà đón Lâm Vũ, cô ấy đã tận mắt chứng kiến căn nhà của Lâm Vũ cũ nát như thế nào, nên đương nhiên cô ấy sẽ không cho là thân phận tầm cỡ của Lâm Vũ có thể khiến anh Bình bị sốc.
Cô ấy chỉ có thể nghĩ, hẳn là anh Bình đã nhầm lẫn gì đó nên mới đột nhiên thay đổi thái độ đối với Lâm Vũ.
Dừng lại một chút, Tô Yên lại trách:
"Tôi thực sự không hiểu anh. Lúc đó tôi đã nói với anh như vậy rồi. Anh vẫn muốn đối đầu với anh Bình. Nếu không phải anh Bình nhầm lẫn thì anh coi như xong đời rồi đấy, tôi cũng không cứu được anh đâu".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.