"Anh Bình, bạn trai em đi vệ sinh, lát nữa anh ấy sẽ đến", Tô Yên cười nói.
"À, thế em ngồi xuống trước đi", anh Bình xua tay nói.
Sau khi ngồi xuống.
"Anh Bình, nghe nói lần này anh từ tỉnh về là để tiếp quản khu nghỉ dưỡng Thanh Sơn này à?", cậu Giang nói.
"Ừ, ông già nói muốn rèn giũa tôi nên để khu nghỉ dưỡng Thanh Sơn cho tôi tự mình quản lí", anh Bình nói.
Một cô nàng nhà giàu tò mò hỏi: "Anh Bình có biết tổng vốn đầu tư của khu nghỉ dưỡng Thanh Sơn này khoảng bao nhiêu tiền không?"
"Không nhiều lắm, vốn đầu tư khoảng một trăm năm mươi triệu thôi. Lần này tôi về, ông già cho tôi thêm năm mươi triệu nữa để tiến hành giai đoạn thứ hai của dự án phát triển công viên nước", anh Bình đắc ý nói.
"Hai trăm triệu? Ôi vãi chưởng...."
Đám cậu ấm cô chiêu ngồi đây không nhịn được thốt lên.
"Anh Bình, tuổi chúng ta xêm xêm nhau mà anh đã tự mình quản lí sản nghiệp lên đến hai trăm triệu rồi, đúng là hình mẫu trong thế hệ bọn em", cậu Giang nói.
"Đúng đấy, chắc mười hai mươi năm nữa chúng em cũng chả được như anh Bình bây giờ", những người khác nhao nhao tiếp lời.
Tài sản gia đình của đám cậu ấm cô chiêu này chắc chỉ khoảng hai ba trăm triệu.
Mà anh Bình đã tự mình quản lí tài sản lên đến hai trăm triệu rồi, số vốn đấy còn là do bố anh ta cho để rèn giũa anh ta mà thôi.
Thế nên bọn họ chả đủ trình mà so sánh với anh ta.
Ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-nguoi-thua-ke/957986/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.