Hai ngày sau, đêm khoảng chín giờ sau khi từ phòng bà nội về Nhạc Quân đưa ra quyết định cuối cùng. Cô định nhấn gọi số Trần Cảnh Vũ, không ngờ anh lại gọi tới. Nhạc Quân hơi hồi hộp, nhịp tim cũng bất giác đập nhanh hơn. Chuông đổ hồi thứ ba, cô bắt máy. 
“Alo.” 
Đầu dây bên kia không nhanh không chậm một giọng nói đầy mê hoặc vang lên: “Là tôi, Trần Cảnh Vũ.” 
Nhạc Quân cố gắng giữ cho giọng nói mình ổn định nhưng thực chất cả người đã căng thẳng cực độ. “Em biết.” 
“Em ổn chứ, hôm đó em khóc rất nhiều.” Giọng anh vẫn trầm thấp, quyến rũ nhưng lại xen lẫn lo lắng. Một loại cảm xúc quen thuộc dâng lên trong lòng cô. Ngoài bà nội và dì ra cô chưa bao giờ muốn được ỷ lại vào một người nào như vậy. 
Nhạc Quân cố nén âm giọng nghẹn ứ muốn khóc của mình. Cô đáp: “Em không sao cả. Cảm ơn anh!” 
“Vậy em nghỉ ngơi sớm đi. Tôi cúp máy.” Anh không ngắt máy liền mà để yên vài giây. Anh có thể nghe thấy tiếng thở của cô, anh thật ra là đang chờ cô nói. 
Lúc anh chuẩn bị tắt máy chợt nghe tiếng hít thở sâu của Nhạc Quân. Anh nghe cô gái lần đầu gọi tên anh: “Trần Cảnh Vũ.” 
“Ừm.” Anh chỉ ừm vì anh biết cô đang cố gắng để nói ra quyết định lớn nhất trong cuộc đời mình. 
“Anh có người mình thích chưa?” 
“Rồi.” Anh trả lời rất nhanh. 
Trong lòng cô dâng lên cảm giác mất mát. 
“Anh có coi trọng hôn nhân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-chong-yeu/2671721/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.