Những ngày bà Nhung nằm viện chính là khoảng thời gian ba con ông Trung túc trực ngày đêm ở bên chăm sóc. Nhất là ông Trung, người đàn ông tuổi quá ngũ tuần ấy 24/24h có mặt ở phòng bệnh. Bất kể là bà Nhung cần gì, muốn ăn gì, ngay cả khi giữa đêm, ông cũng không quản mà vất vả ngược xuôi đi tìm mua cho kỳ được. Cứ liên tiếp như vậy chục ngày trời, người đàn ông ấy gầy hẳn đi, đôi mắt trũng sâu lại, mái tóc điểm hoa râm giờ đây gần như cũng bạc trắng. Thấy ba mệt mỏi như vậy, Hoa và Hoàng đề nghị ông Trung về nhà nghỉ ngơi, để chị em cô chăm sóc mẹ, nhưng ông Trung gạt đi. Nói là, hai chị em đi làm cả ngày rất mệt, nếu như đêm về loay hoay trong bệnh viện thì ban ngày sẽ không có sức để làm việc. 
Ông Trung đã về hưu, thời gian rảnh rỗi cũng không làm gì, chỉ cần một mình ông ở bên chăm sóc bà Nhung là đủ. Bà Nhung cảm động không nói thành lời, nhìn người đàn ông ấy đêm ngày lo lắng và săn sóc mình, cảm giác tội lỗi càng tăng thêm, nhưng với tình hình hiện tại, nếu không có ông Trung, bà thực sự không biết phải nương tựa vào ai. Đã rất nhiều lần Hiếu ở quê gọi điện lên, nói là Hà Nhi nhớ mẹ, cô bé muốn được đến gặp mẹ, nghĩ đi nghĩ lại, bà Nhung sợ con gái bé nhỏ chứng kiến cảnh tượng mình nằm kiệt quệ trên giường bệnh, trên người lúc nào cũng chằng chịt dây dợ và những máy móc hỗ trợ… Chỉ sợ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ai-ben-them/453292/chuong-45.html