Tháng Tư là thời điểm những cơn mưa rào xuất hiện với tấn số dày đặc của thành phố này. Mới ít phút trước trời quang mây tạnh, bỗng nhiên mây đen kéo đến, giông gió nổi đầy trời, tiếp theo đó là từng đợt nước rào rào trút xuống. Ngồi trước màn hình máy tính, ánh mắt Hoa lơ đễnh nhìn qua khung cửa sổ và ngắm vạn vật đang bị nhấn chìm giữa khoảng không. Hoa cứ thế ngồi im bất động cho đến khi tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Hoa vội mở ra xem, người gọi đến là ông Trung. Cô nhẹ nhàng nghe máy.
— Con nghe đây ba!
— Sắp được nghỉ chưa con?
— Trời mưa nên chắc con về sớm hơn một chút. Ba gọi con có chuyện gì không ạ?
— Mẹ con đang cấp cứu trong bệnh viện!
Ông Trung khó khăn lắm mới nói được câu hoàn chỉnh, nghe xong Hoa thấy chân tay rụng rời, đôi tai như ù đi, trước mắt cô không nhìn thấy gì nữa. Thông tin ba cô vừa nói chẳng khác nào sấm đánh ngang trời. Lúc này Hoa chẳng còn tâm trí nghĩ được chuyện gì khác, tắt điện thoại, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, bất chấp giông gió đang nổi lên, bất chấp những đợt mưa rào rào trút xuống. Hoa cứ thế chạy xe đi giữa màn mưa, nghĩ đến mẹ đang cấp cứu trong bệnh viện, tâm can cô như tê liệt, thực sự muốn được chịu đựng những cơn đau ấy thay cho mẹ… nhưng cô không biết phải làm sao.
Hoa không biết bản thân mình bằng cách nào có mặt được ở bệnh viện. Đứng trước cửa phòng bệnh, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ai-ben-them/453289/chuong-42.html