Lúc này đêm tối đã dần buông xuống, hơn nữa ở trong khu rừng thâm sơn lão lâm, kỳ thật cũng khó thể nhìn thấy được ánh mặt trời, cho nên khu vực này lẽ ra phải rất âm u mới phải, nhưng bởi vì có sự tồn tại của tòa cung điện trước mặt, quanh thân cung điện lại lóe sáng lôi điện không ngừng, đem bốn phía chiếu rọi chẳng khác gì ban ngày.
Cung điện làm từ dây mây nhưng không ngờ lại ẩn chứa lôi điện!
Một tòa cung điện vượt ngoài thiên địa tạo hóa, quỷ phủ thần công, không giống như nhân lực có thể kiến thành, chỉ nhìn từ bề ngoài liền dễ dàng tạo cho lòng người cảm giác rung động cùng cúng bái.
Người đứng trước mặt cung điện luôn sẽ cảm thấy mình thập phần nhỏ bé cùng hèn mọn.
Tất cả chuyện này phảng phất như ảo mộng nhưng lại chân thật tồn tại.
Tần Phàm đứng ngơ ngẩn trước cung điện chừng hơn mười trượng, không tự chủ được mang theo cảm giác thành kính ngẩng đầu nhìn lên.
Tuy rằng còn cách thật xa nhưng lúc này hắn đã có thể cảm giác được lông tóc trên người mình bị luồng điện dẫn dắt, dựng thẳng đứng, thậm chí trên làn da còn mơ hồ truyền tới cảm giác tê dại như bị lôi điện đánh trúng.
- Ở trong núi sâu thế này vì sao lại có một tòa cung điện đặc thù như vậy?
Qua hồi lâu, cuối cùng Tần Phàm mới âm thầm thở ra một hơi, sợ hãi lẩm bẩm.
Một lát sau hắn nhìn nhìn tới cửa cung điện, trong lòng do dự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3088569/chuong-634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.