Đống lửa vẫn đang chậm rãi thiêu đốt, phát ra thanh âm răng rắc không ngừng, nhìn thấy củi lửa sắp tàn, Phương Tiểu Tình liền đi tới chung quanh tiếp tục nhặt thêm một ít trở về.
Nhưng lúc này nỗi bất an trong lòng Tần Phàm không hề giảm bớt, thậm chí còn mơ hồ dâng lên mãnh liệt.
- Không được, chúng ta không thể tiếp tục ở lại, Tiểu Tình, chúng ta chạy nhanh đi!
Một lát sau Tần Phàm không đè nén được cảm giác khó chịu mãnh liệt, giẫm mạnh lên mặt đất dập tắt đống lửa, sau đó quay đầu gọi Phương Tiểu Tình.
- Làm sao vậy Tần Phàm ca ca, chúng ta không ăn một chút gì trước sao?
Phương Tiểu Tình nghi hoặc hỏi.
- Không kịp, ta cảm giác ở mặt sau có thứ gì đó nguy hiểm, chúng ta đi tới ngọn núi lớn phía trước trốn tránh một chút rồi ăn sau, ta ôm muội chạy.
Tần Phàm nói, sau đó trực tiếp ôm lấy Phương Tiểu Tình, bắt đầu chạy như điên trên bình nguyên.
Phương Tiểu Tình thấy Tần Phàm chủ động ôm mình, điều này làm cho nàng không khỏi hoảng sợ, theo bản năng thẹn thùng giãy nhẹ, nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Tần Phàm liền hiểu được mức độ nguy hiểm sắp xảy ra, nếu không hắn sẽ không thất thố đến như vậy, vì vậy liền ngoan ngoãn bất động.
Nhưng mà dù sao đây là lần đầu tiên nàng nằm trong lòng một nam tử, vì vậy không nén được đỏ ửng mặt, nhưng dần dần nàng lại cảm giác an toàn chưa từng có dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3088567/chuong-633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.