Chương trước
Chương sau
Hiện giờ hắn nhìn Tần Phàm có chút kiêng kỵ, tuy có oán hận sâu sắc nhưng đã không còn khí phách tự tin khi thi triển Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm như ba tháng trước rồi.

Khí tưc trên thân hắn không ngừng tăng lên, hắn nắm thật chặt thanh trường đao trong tay. Sau khi vũ khí của hắn bị Tần Phàm phá hủy thì hắn đã trả một cái giá rất lớn bao gồm tất cả điểm cống hiến và những vật phẩm hữu dụng để đối lấy thanh đao này tại Thần Điện nên luận về phẩm chất thì thanh đao này so với thanh đao trước mạnh hơn rất nhiều.

Hắn đang chuẩn bị.

Ba tháng trước, hắn thi triển Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm thì cần ba giây nhưng hiện giờ cần năm giây. Sau khi trải qua cảm ngộ tại Thiên Cơ Đỉnh, hiện giờ hắn có thể phát huy uy lực của Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm mạnh hơn gấp đôi.

Mà ở một bên, đao của Tần Phàm và kiếm của Viên Cảnh Thiên và vào nhau cùng một chỗ thì hắn đột nhiên cảm giác kiếm của đối phương truyền đến một cỗ lực hấp dẫn vô cùng mãnh liệt, hút cả người hắn về vòng xoáy kiếm khí màu vàng kia.

Tần Phàm không khỏi có chút biến sắc, hắn không ngờ Viên Cảnh Thiên lại có một chiêu như vậy.

Đồng thời hắn cũng biết rõ Viên Cảnh Thiên muốn mượn dịp này khiến Nhiếp Bá có đầy đủ thời gian thi triển Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm.

Bất quá, hắn không sợ.

Lúc này, ngoại trừ muốn so đấu phòng ngự với Viên Cảnh Thiên thì hắn cũng muốn lĩnh giáo uy lực Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm của Nhiếp Bá thoáng một phát.

- Hiện giờ ta muốn xem đệ nhất phòng ngự có tiếp được một đao của ta hay không.

Lòng xẹt qua rất nhiều ý niệm, lập tức, Tần Phàm dứt khoát mượn cỗ lực hấp âẫn này, nắm thật chặt Vương trù đao trong tay phóng về phía Viên cẢnh Thiên.

- Oanh!

Ngay sau đó, Tần Phàm trực tiếp chém một đao lên vòng xoáy kiếm khí màu vàng kia. Một đao của hắn liền đánh bại kiếm của đối phương, đồng thời vượt qua hàng phòng ngự của Viên Cảnh Thiên, trực tiếp tiến về Đại địa khải giáp.

Đao Tần Phàm còn chưa chém tới thì cả người Viên CẢnh Thiên đã bị đao thế bá đạo áp bức đè nén xuống, mặt đất vỡ ra như mạng nhện, hai chân hắn lún sâu xuống.

Viên Cảnh Thiên thấy vậy, biết không thể tránh khỏi, hắn cắn răng một cái, dứt khoát không để ý tới công kích Tần Phàm nữa mà mãnh liệt trở kiếm, dụng hết toàn lực chém về phía Tần Phàm.

Đối với uy lực phòng ngự của mình, Viên CẢnh Thiên có tự tin có thể chống đỡ được ít nhất là một kích của Tần Phàm. Hơn nữa hắn nhìn ra được lúc này Tần Phàm không sử dụng võ kỹ mạnh nhất, mà một kiếm vừa rồi của mình cũng khiến uy lực phòng ngự của Tần Phàm giảm bớt nên hiện giờ hai bên cũng tương tự như nhau.

Lúc này, công kích gần như vậy chính là trực tiếp do đấu phòng ngự.

- BANG!

Vũ khí của Tần Phàm và Viên Cảnh Thiên đồng thời kích lên người đối phương. Dưới năng lượng va chạm của hai người, khí kình phát ra trận trận âm thanh bạo phá, đất dưới chân hai người nứt ra thành từng mảng, mà nửa con phố dài này tựa hồ cũng lún xuống vài phần.

Bụi mù cuồn cuộn bao trùm lên thân ảnh hai người.

Đối mặt với công kích của Viên Cảnh Thiên, Tần Phàm vốn có năng lực né tránh nhưng hắn lại không làm vậy.

Về điểm này thì rất nhiều người quan sát trên quảng trường thần điện cũng nhìn ra.

- Nhìn Tần Phàm như vậy thì chắc là so đấu phòng ngự với Viên Cảnh Thiên rồi. Tuy thoạt nhìn thể phách Tần Phàm cũng thập phần cường hãn nhưng dù sao thì Viên Cảnh Thiên cũng được xưng là đệ nhất phòng ngự, danh xưng đó không phải là nói chơi, hắn như thế nào có thể bì kịp?

- Đúng vậy a, dưới công kích của Viên Cảnh Thiên vừa rồi thì Tần Phàm vốn có thể tránh đi nhưng hắn vẫn trực tiếp dùng cứng đối cứng, đây không phải là dùng sở đoản đấu sở trường sao?

- Hơn nữa Nhiếp Bá ở một bên còn đang chuẩn bị xuất ra võ kỹ uy lực cường đại mà Tần Phàm vẫn đang dây dưa với Viên Cảnh Thiên.

- Ai, cũng không biết nên nói là hắn tài cao gan lớn hay là lỗ mãng xúc động nữa...

Mọi người quan sát trận chiến kia đều nhao nhao nghị luận không ngớt. Ngoại trừ những người có nhãn lực tốt ra thì đại bộ phận đều không tán thành hành động của Tần Phàm.

Bất quá, đối với Tần Phàm mà nói thì nếu hắn đã biết thực lực của mình không đủ mà còn lấy cứng chọi cứng thì mới gọi là lỗ mãng xúc động, là tranh cường háo thắng nhưng nếu hắn có lòng tin với thực lực của mình thì vậy chính là tự tin, tự mình cố gắng, chính là không sợ cường giả, có can đảm khiêu chiến với bản thân.

Đây mới thực sự là tâm của cường giả.

Lúc này không thể nghi ngờ gì Tần Phàm có tin tưởng rất lớn với bản thân mình.

- Phốc!

Trong vùng bụi mù, Tần Phàm cảm giác được Vương Trù đao trong tay đã bổ lên Đại địa khải giáp trên người Viên Cảnh Thiên nhưng cũng sâu không quá 2/3. Đồng thời hắn cũng cảm giác được trọng kiếm của Viên Cảnh Thiên cơ hồ đã công phá Huyền vũ chi khí của mình.

Lúc này, hai người cơ hồ đã kiệt lực.

Nếu như Tần Phàm sử dụng Vạn Ngưu CÔng thì hắn hoàn toàn có thể bộc phát Man Ngưu Kình trực tiếp công phá Đại địa khải giáp của Viên CẢnh Thiên nhưng hắn vốn chưa nắm giữ toàn bộ Nhân Đao, không thể phát huy ra uy lực đỉnh phong nên hiện giờ hắn cũng không thể tiếp tục công kích.

Hắn biết rõ tình huống của Viên Cảnh Thiên cũng là như vậy.

- Phốc!

Vì vậy, thân hình hai người đồng thời tách ra khỏi bụi mù.

- Hai người tựa hồ như không bị thương a?

- Tần Phàm hắn lại có được uy lực phòng ngự mạnh như vậy ư?

- Trời ạ, lực phòng ngự của Tần Phàm cơ hồ có thể so sánh với Viên Cảnh Thiên!

Nhìn thấy một màn này, quảng trường thần điện lại khởi dậy lên trận trận thanh âm kinh ngạc. Ngoại trừ những người Càn Minh ra thì tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn và giật mình vì lực phòng ngự cường hãn của Tần Phàm, dù sao thì Tần Phàm đã có ưu thế về tốc độ và sức chịu đựng, không ai tưởng tượng phòng ngự của hắn cũng mạnh như vậy.

- Hắn có thể vượt quá tưởng tượng của các ngươi đấy.

Mà Iúc này, Thái Hiên nghe những thanh âm kinh ngạc xung quanh thì lại lắc đầu nói ra. Hắn biết rõ thiếu niên áo xanh hơn những người tại tràng, biết được nhiều cái mà nhiều người khác không biết. Phòng ngự của Tần Phàm rất mạnh, ngày đó tại Nam HOang, Tần Phàm còn thay hắn chịu một kích của Viễn cổ hỏa thú, hơn nữa còn ẩn tàng một bộ phận năng lực.

- Tần Phàm, ngươi có dám liều lĩnh so đấu lực phòng ngự với ta?

Trên chiến trường, Viên CẢnh Thiên nhìn Tần Phàm, nói ra. Tuy vừa rồi Tần Phàm cơ hồ đã phá vỡ Đại địa khải giáp của hắn nhưng hắn cũng cảm giác mình cũng rất nhanh có thể phá vỡ phòng ngự mặt ngoài của Tần Phàm.

Mà dù Đại địa khải giáp của hắn bị phá vỡ thì bên trong hắn vẫn còn Thập trọng Hoàn mỹ Nguyên Võ Giáp.

Hai cường giáp này chính là tự tin phòng ngự lớn nhất của Viên cẢnh Thiên.

Hắn tin tưởng ngoại trừ tầng giáp phòng ngự bên ngoài thuộc tính thổ kia thì bên trong Tần Phàm không còn khải giáp nào cao cấp như Nguyên Võ GIáp của hắn.

- A, có gì không dám?

Khóe miệng Tần Phàm nhếch lên, có chút khinh thường mà nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.