- Đầu thứ năm rồi!
Tần Phàm nhìn thoáng qua nằm đầu Kim Giác Cự Hùng lấy phòng ngự trứ danh ở dưới chân, thu yêu tinh hạch màu vàng vào trữ vật giới chỉ, sau đó nhàn nhạt nói. Đầu Kim Giác Cự Hùng này so với bốn đầu yêu thú lục cấp đỉnh phong trước khó đối phó hơn nhiều, không chỉ da dày thịt thô, hơn nữa cái Kim Giác kia còn có thể tạo ra một loại sóng âm vô hình, làm ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của người khác.
Điều này đối với Tần Phàm đang bắt đầu ỷ lại vào Vọng Khí chi thuật mà nói thực sự là một bài học. Bởi vì vừa rồi phán đoán sai lầm nên công kích lần đầu của của hắn cũng không thể tạo thành vết thương trí mệnh cho Kim Giác Cự Hùng còn khiến nó tới gần được mình. Nếu không phải thể phách hắn cường hãn thì vừa rồi đã bị đập bẹp rồi.
Bất quá việc này cũng đồng thời khiến Tần Phàm ý thức được là mình không nên quá ỷ lại vào Vọng Khí chi thuật và cảm giác, nếu muốn phán đoán chính xác thì phải kết hợp chặt chẽ cả hai mới được.
- Xuất hiện đi.
Đột nhiên, Tần Phàm quay người nhìn về một nơi cách mình hơn mười mét lạnh nhạt nói.
- Không thể tưởng được vậy cũng bị ngươi phát hiện.
Một lát sau, một bóng người chậm rãi vọt ra từ góc tường, , một thanh âm có chút hết sức lông bông vang lên.
- Có thể đến gần ta như vậy mới bị phát hiện, ngươi xem như rất tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3088206/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.