- Ta muốn tổ kiến một mạo hiểm đoàn khác, mấy người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn trước kia có bao nhiêu người có thể hấp thu?
Tần Phàm nhìn Trần kỳ, trầm giọng nói.
Trần Kỳ kịp phản ứng lại từ trong khiếp sợ, trầm ngâm một hồi, lúc này mới mở miệng nói:
- Có lẽ còn thừa lại hơn trăm người, nhưng có thể dùng chỉ có bảy tám chục người, đều là những người bị buộc gia nhập giống ta, đều là người có thân thể trong sạch cả.
- Hôm nay đoàn ba của ngươi có bao nhiêu người là Võ Giả cửu cấp đỉnh phong nhưng không cách nào đột phá đến cảnh giới Võ sư?
Tần Phàm xoa xoa chiếc nhẫn trong tay, tùy ý hỏi thăm.
- Có năm người.
Trần kỳ đáp.
- Đây là năm khỏa Tiểu Linh Vận hoàn, có thể khiến bọn hắn đạt thành đạt võ sư, mà Thanh Ưng mạo hiểm đoàn hiện giờ đã không còn Võ sư nào nữa, có sáu Võ sư tin rằng đã đủ để ngươi chỉnh đốn tốt Thanh Ưng mạo hiểm đoàn còn sót lại, giúp ta tổ kiến một mạo hiểm đoàn mới.
Tần Phàm từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một bình ngọc đưa cho Trần kỳ nói.
- Linh hoàn!
Trần Kỳ mở to hai mắt, mạo hiểm giả bình thường như hắn ngay cả linh dịch cũng không thể sử dụng, linh lộ đã hiếm thấy rồi, luyện dược cấp linh tán hắn cũng chỉ may mắn được trông thấy một lần! Mà linh hoàn này, chính là luyện dược cao cấp nhất hắn được thấy trong mấy chục năm này!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3087518/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.