Chương trước
Chương sau
Oanh! Ngay sau đó, nắm đấm của Tần Phàm đánh tới trước ngực Võ Giả cửu cấp này, Man ngưu kình hoàn toàn bạo phát ra, trực tiếp phá ngực hắn ra một cái động lớn, huyết nhục bay tứ tung!

Chết!

Tần Phàm quát lạnh một tiếng, hiện giờ lực lượng thể phách cộng thêm võ khí của Võ Giả thất cấp bộc phát ra, coi như là Võ sư có võ giáp cũng chưa chắc chống đỡ được!

Giết một người, thân hình hắn không ngừng, ánh mắt quét qua trong đội ngũ, thân hình nhảy lên, tiếp tục đánh tới mục tiếp kế tiếp.

Bành bành bành bành...

- Ah ah ah ah...

Tần Phàm nhanh chóng xuyên thẳng qua trong đám người, như Sói nhập bầy cừu, những nơi đi qua người ngã ngựa đổ, không ai địch lại nổi! Mới qua một lúc, võ giả chết dưới thiết quyền của hắn đã có hơn mười gần hai mươi rồi!

Cảnh giới võ giả căn bản không phải là đối thủ của hắn! Coi như là Võ Giả cửu cấp cũng không được!

Quần công?

Tần Phàm tuyệt đối không sợ!

Cho dù không có võ giáp bảo hộ, nhưng mũi tên và công kích của những võ giả này căn bản không thể tổn thương được hắn! Mà những võ giả này ở trước mặt hắn, lại không có người nào có thể đỡ nổi!

Hành hạ đến chết!

Hành hạ đến chết tuyệt đối!

Căn bản không phải là chiến đấu cùng cấp bậc! Đây chỉ là Tần Phàm đơn phương đồ sát!

- Quá mạnh mẽ!

Những mạo hiểm giả đoàn ba trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, nguyên một đám chỉ cảm thấy sau lưng một mảnh lạnh buốt, nín thở tĩnh khí, trong nội tâm chấn động không dám nói tiếng nào, sợ không cẩn thận chọc phải sát tinh kia.

Đồng thời trong lòng bọn hắn đối với quyết định sáng suốt của Trần Kỳ cảm thấy vô cùng cảm kích, nếu như bọn hắn ở cùng những người này, có lẽ đã trở thành một cỗ thi thể lạnh băng rồi.

- Người này nhất định không thể đắc tội...

Mà lúc này trong nội tâm Trần Kỳ cũng khiếp sợ vạn phần, cường độ võ khí của Tần Phàm thoạt nhìn chỉ là Võ Giả thất cấp, nhưng lực công kích lại khiến cho hắn thân là võ sư cũng cảm thấy không bằng ... hơn nữa thể phách cường đại kia, thậm chí phòng ngự còn cao hơn cả võ giáp của hắn!

Võ Giả thất cấp lại đạt đến trình độ của Võ Sư thất cấp, đây là khái niệm gì! Sau lưng Trần Kỳ đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.

- Lão tử trước hết giết ả tiểu tiện nhân này!

Lúc này Tần Phàm đột nhiên quay đầu lại, hắn trông thấy một mạo hiểm giả đang giơ đại đao lên chém về phía Kỷ Huyên Nhi đang lâm vào trạng thái dị thường, vẫn không nhúc nhích.

- Coi chừng!

Trong lòng Tần Phàm hơi gấp, một quyền đánh chết một tên mạo hiểm giả muốn đánh lén hắn, sau đó thân hình vội vàng phóng về phía Kỷ Huyên Nhi.

- Ah ―

Nhưng đột nhiên lại truyền đến một tiếng hét thảm, người công kích Kỷ Huyên Nhi nháy mắt sau đó toàn thân bốc cháy, rất nhanh liền bị đốt thành than đen.

- Hai người này đều là Ác Ma! Đi! Đi mau!

Lúc này bốn mươi năm mươi mạo hiểm giả còn lại rốt cục hoàn toàn đánh mất chiến ý, bắt đầu phóng ngựa chuẩn bị chạy trốn. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Đâu dễ chạy như vậy!

Tần Phàm lạnh lùng nói, trên người hắn bất tri bất giác đã nhiều hơn một tia lệ khí, sau đó hắn toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ, tiến hành đuổi giết bọn người kia, giết một người chỉ cần một quyền!

Quả thực là giết người như ngóe!

Sau một lát, trên đường nhỏ này một thiếu niên thân toàn máu đứng trong đó, chung quanh hắn máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể người ngựa, còn có vài thớt ngựa còn sống đang thấp giọng rên rĩ, càng khiến tràng cảnh này tăng thêm vài phần khủng bố.

Trông thấy một màn này, những mạo hiểm giả ở cách xa hơn 100m kia giờ phút này đều cảm thấy mồ hôi lạnh nhỏ giọt, bọn hắn trải qua tôi luyện lâu dài ở yêu thú sơn mạch, vậy mà lúc này thân thể đều không khỏi khẽ run lên.

- Hôm nay về sau, không còn Thanh Ưng mạo hiểm đoàn nữa!

- Ngươi không sao chứ?

Tần Phàm trở về bên người Kỷ Huyên Nhi hỏi, nhưng nàng vẫn không nói một lời.

- Chẳng lẽ tu luyện Lãnh Nhiệt cực hạn chi đạo xảy ra vấn đề rồi sao?

Tần Phàm nhướng mày, trong nội tâm thầm nghĩ, lại xem màu da Kỷ Huyên Nhi, vẫn biến ảo bất định như vừa rồi, hắn nhìn kỹ, trên lọn tóc của nàng thậm chí đã xuất hiện băng sương.

- Ách.

Tần Phàm vừa định vươn tay xem thử nhiệt độ của Kỷ Huyên Nhi thì thân thể nàng bỗng mềm nhũn, lung la lung lay vài cái, lập tức muốn ngã xuống đất.

Tần Phàm liền vội vươn tay ra đỡ, nhưng tay vừa chạm vào vòng eo mềm mại, hắn còn chưa kịp cảm giác được cảm xúc ôn nhu từ đó truyền đến thì trên mặt đã co lại, lập tức xuất hiện thần sắc thống khổ, năng lượng lãnh nhiệt trên người Kỷ Huyên Nhi vào lúc này bỗng tự nhiên phát ra.

Bất quá may mắn đây không phải là do Kỷ Huyên Nhi chủ động điều khiển năng lượng công kích, hơn nữa hiện giờ nàng đang suy yếu, nếu không thì dù thể phách Tần Phàm có mạnh hơn thường nhân cũng phải chịu không ít đau khổ.

- Kỷ Huyên Nhi...

Tần Phàm thử kêu hai tiếng, nhưng nàng lại nhắm nghiền hai mắt, giống như đã hôn mê vậy, sau đó năng lượng lãnh nhiệt trên người cũng giảm bớt rất nhiều, hắn lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.

- Có lẽ thật sự là tu luyện xảy ra vấn đề rồi, đáng tiếc lão đầu giờ đã ngủ say, nếu không thì có thể hỏi thêm nhiều về lãnh nhiệt chi đạo này rồi.

Tần Phàm dò xét mạch đập của Kỷ Huyên Nhi một chút, nhưng nhất thời cũng không có đầu mối gì, trong nội tâm liền thầm suy nghĩ.

- Vẫn nên về dược cốc đã tính sau!

Tần Phàm nhíu mày, đỡ lấy Kỷ Huyên Nhi.

- Trần Kỳ.

Sau đó hắn quay đầu lại kêu lên, thanh âm không lớn, nhưng Trần Kỳ nhưng lại như sấm bên tai, lập tức phóng ngựa chạy tới.

- Tần công tử.

Sau khi Trần Kỳ phóng ngựa chạy tới cũng không dám ngồi trên lưng ngựa nói chuyện, xuống ngựa thi lễ với Tần Phàm một cái nói, tuy rằng hắn là Võ Sư thất cấp, Tần Phàm chỉ là Võ Giả thất cấp, nhưng sau khi nhìn Tần Phàm đồ sát vừa rồi, hắn lại ẩn ẩn sinh ra lòng không dám chống cự. Hơn nữa hiện giờ hắn và Tần Phàm cũng không có xung đột trực tiếp gì, thậm chí có thể nói là cùng một trận tuyến.

- Trong doanh địa của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn có phải giờ không còn một Võ sư nào không?

Tần Phàm lại lạnh lùng hỏi.

- Đúng vậy, Võ sư trong mạo hiểm đoàn ngoại trừ ta và Trương Tông, những người khác quả thật đều biến mất rồi.

Trần kỳ có chút kỳ quái Tần Phàm sao lại biết chuyện này.

- Ước chừng một tháng trước, chuyện Phương Trọng mang theo tất cả Võ sư của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn tiến vào Yêu Thú Sơn Mạch có bao nhiêu người biết rõ?

Tần Phàm trầm giọng hỏi.

- Việc này chỉ có mấy thân tín bên người Phương Trọng biết rõ, kỳ thật ta cũng không biết.

Trần kỳ lắc đầu nói.

- Bọn hắn đều chết cả rồi!

Tần Phàm thản nhiên nói.

- Toàn bộ chết rồi sao?

Trần kỳ ngược lại hít một hơi lạnh.

- Đúng vậy, ngoại trừ Phương Trọng trốn đến nơi này, những người khác đều đã chết trong Yêu Thú Hoang Nguyên, cho nên hôm nay có thể nói Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đã diệt vong rồi. Mấy nguwoif các ngươi có dự định gì không?

Tần Phàm nhàn nhạt hỏi thăm.

Trần kỳ khẽ giật mình, nhưng lập tức kịp phản ứng nói:

- Tại hạ nguyện ý nghe Tần công tử phân phó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.