*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chào mừng quý ngài trở về.” – Vừa đẩy cửa ký túc xá Mặt Trăng ra thì Kaname Kuran đã nhìn thấy Ichijou Takuma nằm nghiêng trên ghế salon uống hồng trà một mình, đôi chần dài miên man còn hoành tráng gác lên tay vịn, khoái chí rung rung.
Mắt thấy tên bạn thân không hề giữ gìn hình tượng, Kaname châm chọc: “Nếu đã dùng kính ngữ thì lời nói cũng phải ăn nhập với hành động chứ?”
“Thôi đi, làm thế có khi cậu còn chẳng thèm để ý nữa.” – Cười cười, Ichijou miễn cưỡng ngồi dậy rót một tách hồng trà cho Kaname, trêu rằng, “Xem vẻ mặt dễ chịu của đức vua đây thì có thể đoán được, tâm nguyện đã thành rồi đúng không?”
“Biết nhiều quá không tốt đâu.” – Bình tĩnh đáp lại, nửa thực nửa giả khiến Ichijou không dám khẳng định thái độ của hắn.
“Ha ha ha ha, tớ chỉ nghe thấy có người thẹn quá nói bừa ở dưới lầu rồi suy đoán chút thôi, biết rất ít, rất ít.”
Có thể suy đoán lý do Kaname ra khỏi ký túc xá lúc vào đêm khuya từ một câu nói xúc động nhất thời của Zero Kiryuu mà coi là ít? Vậy thế nào mới gọi là nhiều đây? Kaname từ chối cho ý kiến, cười. “Takuma, nếu Nguyên Lão Viện có một nửa sự thông minh của cậu, thì sẽ chẳng sai lầm tệ hại như ngày hôm nay.”
Tách trà màu xanh rêu tinh xảo bị dằn xuống khay, vang lên một tiếng thanh thúy.
Im lặng hồi lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vi-quan-co/197197/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.