Đêm nay, bàn ăn nhà Kaien tương đối náo nhiệt. Trừ Yuuki ra ngoài tuần tra thì Kaname Kuran và Yagari đều ở lại dùng cơm, vừa bàn bạc về vụ tập kích vừa uống canh gan heo. Được rồi, canh gan heo chết tiệt!
“Zero-chan, đây là daddy làm riêng cho con đó!” – Nhìn cái bát không của Zero Kiryuu, vị cha thân yêu vội vã cầm thìa múc đầy nó, hai mắt sáng ngời, lòng ngập chờ mong.
“Rốt cuộc ông làm kiểu gì mà nó thành ra thế này?” – Zero đen mặt nhìn thứ trong bát đến ba lần bốn lượt, cuối cùng không thể nhẫn nại thêm nữa.
“Daddy chỉ muốn tốt cho Zero mà thôi, lần sau không được nghịch dại như thế.” – Vị cha thân yêu phụng phịu, có ý tốt khuyên bảo, còn không quên quay sang dặn dò Kaname Kuran đang ngồi đầu kia bàn ăn, “Phải rồi, Kaname-kun cũng vậy.”
“Khụ khụ…” – Yagari Toga cúi đầu ho khan hai tiếng cảnh tỉnh, ánh mắt nhắn nhủ bị miếng che mắt cản trở nên không được rõ ràng cho lắm.
“Vừa hại sức khỏe, lại còn làm ở cái xó xỉnh đó!” – Vị cha thân yêu rõ ràng là muốn phóng hỏa đốt nhà. “Đúng không, Kaname-kun?”
Rầm… Zero không chịu được, đập hai tay lên bàn hét. “Gì mà ‘Đúng không, Kaname-kun’, rốt cuộc ông đã nhìn thấy gì?”
“A… Người đang bị thương nặng không được động mạnh ~” – Kaien hoảng hốt rúc vào một góc, thì thà thì thầm. “Nhìn cứ như sắp ngất ấy, nhỡ đến lúc ấy thì biết tính sao?”
“Nói chuyện chính!” – Thùng thuốc nổ tên là Zero Kiryuu được châm ngòi thành công.
“Ahh… Daddy không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vi-quan-co/197192/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.