Vào giờ cơm chiều, trên đường thỉnh thoảng mới có vài ba người đi lại, ai nấy đều cúi đầu vội vội vàng vàng. Hoàng hôn nhuộm đỏ cả ngã tư đường, cái bóng đổ dài đến biến dạng bị lá khô cắt xen tan tác. Lúc này chính là thời gian tốt nhất để những kẻ yêu thích đêm tối kiếm ăn, dễ dàng đuổi bắt những con mồi lạc đàn trong con hẻm nhỏ hin vắng vẻ.
Zero Kiryuu kéo chặt cái áo gió trên người, duy trì khoảng cách năm thước với Kaname Kuran, cả hai đi xuyên qua một con đường tắt dài hẹp ngoằn ngoèo.
“Zero không sợ à?” – Có lẽ vì không chịu được không khí nặng nề này nên Kaname mở miệng nói trước.
“Người sợ hãi phải là anh mới đúng, nơi chúng ta đang tới chính là Hiệp Hội Thợ Săn đấy!”
“Haha, cậu thật ngây thơ, cậu nghĩ Hiệp Hội Thợ Săn là tổ chức hoàn toàn chính nghĩa?” – Kaname Kuran cười nhạt, lặng lẽ đến gần cậu hunter, dịu dàng vươn tay vuốt ve gò má tái nhợt của đối phương. “Hơn nữa, các người… có thể giết được ta?”
Hơi thở sát sao. Zero Kiryuu cau mày, lông mi mềm mại run lên nhè nhẹ như là chịu đựng nỗi khổ rất lớn. “Tay… Bỏ… tay ra!”
“Lúc ở học viện ta đã định nói rồi, mùi máu.” – Kaname Kuran đưa tay chuyển xuống ngực Zero, cố gắng cởi bỏ khuy cổ áo của cậu. “Cậu bị thương?”
“Liên quan gì đến anh!” – Vẫn là câu nói này. Zero Kiryuu cắn răng tránh tay hắn, rẽ sang một con đường nhỏ. “Anh đi đường đó, lát sau sẽ thấy cổng Hiệp Hội Thợ Săn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vi-quan-co/197191/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.