Không khí âm u lạnh lẽo lan tràn, khiến người sởn tóc gáy.
Cố Kinh Hàn liếc mắt nhìn Dung Phỉ.
Dung Phỉ hơi nhíu mày nhìn lại, kéo tay Cố Kinh Hàn xuống, khẽ nói: “Em không sao. Anh nhìn thử xem… đây là người trong Hoa Hải Đường đúng không? Bọn họ còn sống chứ?”
Ánh mắt của Cố Kinh Hàn hơi tối đi, không lập tức trả lời vấn đề của Dung Phỉ.
Nếu là ngày trước, lúc song đồng âm dương của hắn còn hoàn hảo, hắn chỉ cần nhìn một chút là có thể nhận biết những thứ đối diện kia là người hay là quỷ, nhìn ra sinh khí và tử khí. Nhưng hiện tại, song đồng âm dương của hắn đã bị tổn thương trong lúc ở Kỳ Sơn, đến nay vẫn chưa khỏi nên không sử dụng được. Do đó, hắn không có cách xác định những người bên cạnh đống lửa kia còn sống hay đã chết.
“Bọn họ…”
Cố Kinh Hàn im lặng trong chốc lát, vừa mới mở miệng, đã nghe thấy tiếng hí khúc im bặt, sự yên tĩnh bất chợt làm cho hắn sinh lòng cảnh giác. Hắn giương mắt nhìn, đối diện với từng đôi mắt âm u xanh thẳm đang nhìn tới.
Ngọn lửa trắng lạnh bùng lên, rọi sáng những gương mặt quỷ dị như ác quỷ kia.
Tầm mắt đột nhiên đối diện, Cố Kinh Hàn ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế. Hắn giơ tay lên, lập tức có vài lá bùa vàng bắn ra, ánh sáng vàng tản ra khắp nơi, rền vang tập kích về phía bóng người trên khoảng đất trống.
“Gừ ____!”
Dường như bị ánh sáng vàng kích thích, gần như cùng lúc đó, đám người trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-yeu-dao/1659807/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.