“Biến mất?”
Tại lầu hai khách sạn, Dung Phỉ mở rộng chân dài, dựa vào ghế, một bên rót hai chén trà thông cổ, một bên nhíu mày ngạc nhiên nói, “Một gánh hát nhiều người sống sờ sờ như vậy, làm sao có thể biến mất không ai hay biết được chứ?”
Trên người Cố Kinh Hàn còn mang theo một luồng khí lạnh bên ngoài, cổ áo được hắn kéo hơi lỏng, tăng thêm vài nét phóng khoáng.
Sau khi cơm nước xong, hắn lập tức bảo Dung thiếu gia mệt mỏi không thôi về khách sạn ngủ trưa trước, còn mình thì đi một chuyến đến gia đình mời gánh hát đến biểu diễn.
“Có lời đồn rằng Ninh Vân An lo lắng lão gia nhà nọ vừa ý mình nên vội vàng bỏ trốn.” Cố Kinh Hàn nhàn nhạt nói, “Cũng có người nói từng tận mắt nhìn thấy một đoàn người Hoa Hải Đường đi vào núi, không hề đi đường khác.”
“Từ trấn Trường Thanh đến trấn này chỉ có một con đường, chính là con đường xuyên núi vắng vẻ chúng ta từng đi, không thể đổi đường giữa chừng được.”
Cố Kinh Hàn phân tích.
“Trong ngọn núi đó có gì quái lạ chăng?” Dung Phỉ nhìn Cố Kinh Hàn chìm vào suy nghĩ, cau mày nói.
Cậu đẩy một chén trà nóng khác đến trước mặt Cố Kinh Hàn, Cố Kinh Hàn không nhận lấy mà lại chìa tay bắt lấy tay Dung Phỉ, đưa chén trà đến bên môi.
“Sao tay em lạnh vậy.”
Cố Kinh Hàn nhấp một ngụm trà nóng, hôn lên đầu ngón tay Dung Phỉ, sau đó đặt chén trà xuống, dùng tay mình bọc lấy hai tay Dung Phỉ, rồi mới nói tiếp, “Là trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-yeu-dao/1659806/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.