"Má ơi!"
Huyền Hư hét lên, sợ đến muốn buông luôn sợi dây leo. Ngay vào lúc này, Cố Kinh Hàn đột nhiên ra tay, như không cần tiền mà gọi mấy lá bùa sấm sét bắn ra ngoài.
"Chỉ với vài lá bùa, há làm khó được ta?"
Trong mắt tiểu hòa thượng lộ ra vẻ khinh thường, khóe miệng nhếch lên, cười gằn, cả người như dính vào lưng Huyền Hư, vẫn không cử động, hai bàn tay mở rộng, vài viên tràng hạt bay ra, dệt thành một tấm võng lớn màu vàng kim, chắn lại toàn bộ sấm vang chớp giật do bùa gọi sấm gọi tới.
Đám sấm chớp bổ thẳng vào Huyền Hư, gã vội quăng Định Phong Ba ra cản.
Ánh mắt của tiểu hòa thượng sáng lên, thò tay muốn chụp lấy Định Phong Ba đang bay ra ngoài.
Huyền Hư thấy thế bèn vội nói: "Thả ta ra, Định Phong Ba cho mi đó!"
Tiểu hòa thượng mỉm cười, "Ngây thơ!"
"Nếu như ngươi không phát hiện thì ta còn có thể tạm thời tha cho ngươi một mạng, sau đó luyện ngươi thành rối, thay ta điểu khiển Định Phong Ba. Dù sao Định Phong Ba chỉ nhận đám truyền thừa Phụng Dương quán các ngươi. Nhưng hiện tại, giết ngươi rồi, ta không tin ta không chế ngự được một vật chết!"
Sắc mặt của Huyền Hư nghiêm lại, bỗng hét lớn: "Đạo gia liều mạng với mi! Gió đến!"
Theo tiếng hét của Huyền Hư, Định Phong Ba phát ra ánh sáng sắp sửa rơi vào tay tiểu hòa thượng đột nhiên xoay tròn cực nhanh, gió tụ bốn phía, một cơn gió xoáy nhỏ chợt xuất hiện, đánh về phía tiểu hòa thượng.
Do khoảng cách quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-yeu-dao/1659797/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.