Chương trước
Chương sau
Edit: Du

Beta: Du

————————————-

Căn nhà mà Lưu Trấn Đông đề cập dường như mới được sửa sang lại, diện tích khoảng chừng 140 mét vuông với ba phòng ngủ và hai phòng khách. Ngay khi vừa bước vào cửa và bật đèn lên, nơi đầu tiên đập vào mắt chính là phòng ăn màu kem. Chính giữa treo một chiếc đèn chùm pha lê, ánh sáng rực rỡ của nó chiếu xuống bàn ăn bên dưới, khiến cho người ta cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm áp đang chậm rãi chảy qua. Trên chiếc khăn trải bàn màu trắng, màu kem, cùng màu cà phê kết hợp với nhau là chiếc bình hoa bằng thủy tinh có kiểu dáng đơn giản, bên trong chiếc bình ấy là một bó hoa bách hợp mềm mại đang tỏa hương thơm ngát. Bên trái phòng ăn là phòng khách, phòng khách này rất rộng, cũng được trang trí với tông màu kem và chiếc đèn chùm như phòng ăn. Với cách bày trí như vậy, có thể thấy người trang trí phòng muốn thiết kế theo phong cách tươi mới và ấm áp.

Vừa nhìn qua thôi, Đan Phi đã thấy rất thích nơi này, những suy nghĩ trong xe khi nãy lại xuất hiện. Mặc dù Lưu Trấn Đông nói căn nhà này đứng tên của cậu, nhưng cậu không mặt dày tới mức nhận một món quà lớn như vậy. Một căn nhà lớn như vậy, lại nằm ở đường chính, ít nhất cũng khoảng 1,2 triệu nhân dân tệ. Lưu Trấn Đông đã giúp cậu rất nhiều, cho nên mặc kệ căn nhà này do ai đứng tên, cậu cũng đã vô cùng biết ơn anh ta rồi. Nếu cậu nhận căn nhà này, thì cậu thấy không thoải mái chút nào. Tuy Lưu Trấn Đông có nhiều tiền, nhưng chuyện này không liên quan tới cậu. Cậu không muốn nợ anh ta quá nhiều, điều đó làm cậu cảm thấy mình có gánh nặng quá lớn.

"Cậu hai, Đan Phi, hai người có thích không? Nếu không vừa ý chỗ nào, cháu sẽ nhờ người bố trí lại." Lưu Trấn Đông giống như nhân viên kinh doanh bất động sản, đưa cậu hai của Đan Phi cùng Đan Phi đi tham quan từng phòng, rồi hỏi. Kỳ thực, hắn có chút lo lắng, bởi vì Đan Phi giống như là thích nhưng cũng không quá thích nơi này, thật là khó hiểu. Biểu cảm của cậu hai của Đan Phi thì ngược lại, ông ấy vô cùng thích căn nhà này.

"Lưu đoàn trưởng nghĩ nhiều rồi, nơi này rất tốt." Đan Vân nói xong, liền ngồi xuống ghế sô pha và mỉm cười nhìn biểu cảm thay đổi liên tục của cháu trai, "Tiểu Phi, cháu thấy thế nào?"

Đan Phi nuốt nước miếng, nửa khóc nửa cười trong lòng. Cậu không phủ nhận nơi này rất đẹp, nhưng... cái chính là cậu có đem hết tiền ra cũng không mua nổi căn nhà này. Không biết Lưu đoàn trưởng có cho trả góp không nữa = =!

[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]

"À thì... Cậu hai, cậu còn chưa ăn trưa, cháu đi nấu cơm, ăn xong lại nói tiếp." Dứt lời, liền nháy mắt với Lưu Trấn Đông, ý muốn anh ta vô bếp cùng mình.

Lưu Trấn Đông nhìn cậu hai của Đan Phi cười, rồi làm mặt quỷ với Đan Phi.

"Này! Anh muốn sao đây?" Đan Phi nhẹ nhàng đóng cửa, đảm bảo cậu hai không nghe thấy gì, mới nhỏ giọng hỏi.

"Tôi muốn sao à..." Lưu Trấn Đông tựa vào tường, đút hai tay vô túi quần, nhìn Đan Phi từ trên xuống dưới, mờ ám nói: "Chẳng lẽ cậu không biết?"

Ánh mắt Đan Phi vừa lúc dừng trên môi Lưu Trấn Đông, nơi đó còn lưu lại dấu răng của mình! Hôm nay, đoàn trưởng không mặc quân phục, mà mặc một bộ âu phục màu đen, trông rất hoang dã, khốn nạn! Quá quyến rũ!

Người nào đó đang đỏ mặt cảm thấy rất bối rối. Một số việc vẫn nên nói rõ thì hơn, "Dù sao thì tôi cũng không thể nhận không căn nhà này, này cũng quá..."

"Ai nói tôi cho không cậu?"

"Không phải cho không sao? Vậy được rồi, anh nói xem, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, tôi sẽ làm, không phải chuyện ai cũng làm được là được." Tuy căn nhà quá đắt, nhưng cậu vẫn có thể chi trả được.

"Chuyện này chỉ có cậu mới làm được, người khác không làm được."

"Được, vậy tôi yên tâm rồi. Chuyện gì, anh nói đi, tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Cậu nghe kỹ đây."

"Ừ, anh nói đi."

"Làm vợ tôi."

"... Hả?!"

"Không phải tôi vừa mới nói, chuyện này chỉ có cậu mới làm được, người khác không làm được sao?"

Thì thế, đúng là không thể có một Đan Phi thứ hai trên đời này. Nhưng mà...

"Không muốn làm phiền hai cháu, nhưng mà... Cậu chưa ăn cơm." Cậu hai của Đan Phi mở cửa phòng bếp, tự trách nhìn Lưu Trấn Đông. Lưu Trấn Đông thật sự muốn bóp chết ông ấy, cậu hai, cậu không thể nhịn một chút à!!! Thời điểm quan trọng như vậy, mười phút sau mới bước vô thì chết sao?! Cậu hai này thật giỏi gây thù, nếu ông ấy nhận mình đứng thứ hai, thì ai dám nhận đứng thứ nhất chứ?

[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]

Lưu Trấn Đông tỏ vẻ tự trách, nhưng trong lòng thì hung hăng đánh cậu hai của Đan Phi. Hắn cảm thấy người cậu hai này canh thời gian rất chuẩn, cứ như là cố ý!

"Gần đây có vài quán rất ngon, cháu dẫn hai người đi." Đan Phi nhanh chóng rời khỏi kệ bếp, rồi chuồn ra ngoài.

Lưu Trấn Đông nhìn cái mông nóng bỏng Đan Phi, thật sự là vừa yêu vừa hận, không thể không đối mặt nói chuyện với Đan Vân: "Cậu hai, lúc trước, cậu bảo cậu không can thiệp vào chuyện của cháu và Đan Phi, bây giờ cậu có ý gì đây?"

"Cậu đừng lo lắng, tôi không phản đối gì cả. Chỉ là cậu quá gấp rồi, Tiểu Phi sẽ không thích ứng ngay được. Cậu không biết thời cơ chưa đến sao? Nếu bây giờ, Tiểu Phi đồng ý, nó hoặc là sẽ lợi dụng tình cảm của cậu, hoặc là vì báo ân mà giả bộ với cậu, cậu không nghĩ tới à? Nếu như vậy, tôi thà về Long Điền còn hơn."

"Cậu nói cháu còn chờ được sao, sao cháu có thể không gấp được? Cháu đã ba mươi hai rồi! Đợi ba mươi hai năm, mới đợi được một người khiến cháu để tâm như vậy." Lưu Trấn Đông thật sự muốn dựng thẳng ngón giữa lên trời. Người này đã hơn bốn mươi rồi, sao còn không hiểu hắn thật lòng yêu Đan Phi... Nghĩ gì vậy chứ?

"Cậu nói cậu chờ ba mươi hai năm rồi, chờ thêm một tháng nữa cũng có sao đâu? Tiểu Phi của ta rất tốt."

"Chính bởi vì tốt, mới phải gấp. Rất nhiều người nhớ thương cậu ấy... Nhưng thời gian cháu ở bên cậu ấy cũng có giới hạn." Làm quân nhân chính là không thể dành nhiều thời gian với người mình yêu, một tháng là quá dài, không thể nào. Tuy vậy, nhưng hắn không thể nào vì tình, mà bỏ sự nghiệp của mình, không phải sao? Chỉ là Trương Phong Nguyệt nói với hắn có rất nhiều người thích Đan Phi...

"Người khác thích Tiểu Phi thì có ích gì chứ? Chỉ cần nó chỉ nghĩ tới cậu là được rồi, đúng không?"

"Vậy, cậu thấy Đan Phi có chỗ nào giống nhớ thương cháu à?" Cùng lắm là có ấn tượng không tệ thôi. Còn về chuyện hôn ở Long Điền, thì chỉ là do quá kích động.

Đan Vân liếc mắt nhìn bóng người trong phòng khách, mái tóc đen bóng đó mọc quá nhanh, "Tôi nói cậu biết, sao cậu ngang như cua vậy? Cứ bướng bỉnh như vậy à? Cậu vẫn nên ra ngoài đi, không là lát nữa nó nhất định sẽ nghĩ thái quá lên."

Lưu Trấn Đông vẫn còn điều muốn nói, nhưng thấy vẻ mặt chắc chắn của Đan Vân, thì nhịn lại. Nói thật, hắn độc thân nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới có người trong lòng, gấp như vậy là chuyện đương nhiên. Bất quá, giống như cậu hai của Đan Phi nói, Đan Phi đúng là đáng được nhận được những điều tốt nhất, hắn cũng không đành lòng qua loa với cậu ấy. Lại nói, cho dù hắn có muốn qua loa, bác gái cũng không đồng ý.

[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]

Đan Phi trốn trong phòng khách, đi qua đi lại nửa ngày trời, mới thấy hai người đi ra, liền như người làm, thấp bé nói: "Trấn Đông, chuyện này... Hay là cứ để căn nhà này đứng tên của anh đi? Về sau, tôi sẽ nộp tiền điện, tiền nước cho anh. Nếu có thể, tôi sẽ mua cái ga ra tặng anh." Đây là tất cả những gì cậu có thể làm. Còn vấn đề tình cảm, vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt hơn. Cậu thừa nhận cậu không phải vô tâm với Lưu Trấn Đông, chỉ là lúc này không phải thời điểm đó, cậu thấy không thoải mái, chung quy thì cậu chỉ thấy mình nên báo đáp Lưu Trấn Đông, vì anh ta đã giúp cậu rất nhiều.

"Hàng năm, tôi đều ở trong quân đội, không cần ga ra. Nếu cậu muốn lái xe, thì có thể mua, nhưng tôi sẽ không để cho cậu tiêu tiền. Về chuyện nhà này đứng tên tôi, tôi đồng ý." Tuy rằng không thể có được giấy chứng nhận kết hôn, nhưng cùng sở hữu một căn nhà, cũng coi như không tệ. Về sau có thể ghi tên Đan Phi trong hộ khẩu của hắn, thì liền trở thành người một nhà rồi. Còn về chuyện tiền điện, tiền nước, hắn lấy số tiền đó làm sổ tiết kiệm cho Đan Phi, có nộp thì cũng phải nộp cả đời mới tốt.

Đan Phi không biết tính toán của Lưu Trấn Đông, nhưng nhìn sắc mặt của cậu hai, đột nhiên cậu cảm thấy mình làm vậy không biết là đúng hay sai. Nhưng mà cậu hai cũng không có vẻ gì không vui, chắc là... Không sao đâu nhỉ? Cậu cũng chưa nói với cậu hai là mình thích đàn ông nữa...

Lại nói, Lưu Trấn Đông thật có khí chất, cậu hai vẫn luôn chán ghét tham gia quân đội, lại nhìn Lưu Trấn Đông với ánh mắt khâm phục, thật sự là không hiểu được.

Ba người cùng đi ăn một mì cay tại một quán ở thị trấn sông nước phía nam Tứ Xuyên, cay đến độ cả người đều toát mồ hôi. Lưu Trấn Đông cười nói: "Chúng ta thật giống người một nhà, đến khẩu vị cũng giống nhau." Sau khi ăn xong, Đan Phi vẫn còn cảm thấy vị cay trong miệng.

Bởi vì Lưu Trấn Đông đã hỏi cậu từ lâu, cho nên trong nhà không thiếu bất kỳ đồ dùng nào cho cậu hai, nhất là đồ có thể vịn được. Đan Phi đỡ cậu hai lên giường mới phát hiện, cậu hai ở trong tù cái gì cũng không có, nên cảm thấy có chút áy náy. Cậu không thể đưa cậu hai ra tù, với cả sau khi ra tù, cũng chưa làm tròn chữ hiếu, này thật là...

"Bây giờ còn sớm, chúng ta đi trung tâm thương mại đi." Lưu Trấn Đông nhìn đồng hồ treo tường và nói.

"Được, nhưng mà hai cháu đi đi, cậu không đi đâu. Lớn tuổi rồi, cậu dễ buồn ngủ." Đan Vân nói xong, đẩy Đan Phi, "Đừng về trễ quá." Hắn ở trong tù đã có thói quen tắt đèn lúc tám giờ, tuy không cần thiết phải ngủ, nhưng đồng hồ sinh học không thể thay đổi ngay được, lúc này hắn đã muốn nằm xuống lắm rồi.

[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]

"Vậy, cậu hai cứ đi ngủ đi, không ngủ được thì xem TV, cháu đi mua cho cậu hai bộ quần áo để tắm rửa, thay đồ." Đan Phi nói xong, liền theo Lưu Trấn Đông ra ngoài.

Lưu Trấn Đông chạy xe đến trung tâm thương mại gần đây, bước chậm lại để đi bên cạnh Đan Phi, Đan Phi hỏi ý kiến thì hắn sẽ nói hai câu, Đan Phi mua đồ thì hắn liền trả tiền và xách đồ.

Cuối cùng, Đan Phi có ý tốt, thưởng cho Lưu đoàn trưởng một cây kem vị dâu, Lưu đoàn trưởng ăn xong, liền vui vẻ vô cùng.

Lưu Trấn Đông chở người đến cửa nhà, nhưng không vô trong, Đan Phi nghi hoặc nhìn và nói: "Anh về đoàn à?"

"Sao? Đột nhiên nhớ tôi rồi à?"

"Anh điên à, mà phải về sao?"

Lưu Trấn Đông không đùa giỡn nữa, nghiêm mặt nói: "Ừ, hội thao quốc phòng sắp bắt đầu, lần này có sáu người của tôi, tôi muốn huấn luyện bọn họ để đi thi."

"Hội thao quốc phòng? Trong khu vực à?"

"Không, chưa có địa điểm chính xác, có thì tôi nói. Đến lúc đó, nếu cậu muốn đi, tôi có thể mang cậu đi."

"Hả? Tôi là người ngoài, làm sao đi?" Cũng chẳng phải về kĩ thuật gì, thế nào cũng không liên quan tới cậu.

"Ngốc, là phu nhân của đoàn trưởng, người nhà của sĩ quan."

"Đi chết đi!" Đan Phi nói xong, liền lập tức đóng cửa lại, Lưu Trấn Đông ở bên ngoài xoa cái mũi, mỉm cười rời đi.

Cậu hai hẳn đã ngủ, Đan Phi thấy đèn trong phòng đã tắt, liền không làm phiền, mà im lặng đi tắm, chuẩn bị đi ngủ. Ai ngờ mới vừa nằm xuống chưa được năm phút, chuông điện thoại liền vang lên. Cậu còn tưởng Lưu đoàn trưởng chạy như bay đã tới đoàn 301, nên gọi cho cậu báo bình an, nhưng khi cầm điện thoại lên, cậu mới phát hiện không phải như vậy. Giọng nói ở đầu dây bên kia rất âm trầm, cứ như một giây sau sẽ có một con rắn rít lên. Âm thanh này... Có thành quỷ, cậu cũng không thể nào quên được.

"Đan Phi, mày giỏi lắm, dám ở dưới mắt tao đưa cậu hai của mày ra?"

"Tiền... Phong?"

– Hết chương 20 –
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.