"..." Tôi còn phải nghĩ đến chuyện anh đi tiểu sao?! Đan Phi không biết nên nói gì.
Lưu Trấn Đông không thấy Đan Phi nói gì, liền kéo mạnh khóa quần, hét lên một tiếng, cả người giật nảy lên.
"Làm sao vậy?" Đan Phi nhận thấy điều không ổn.
Lưu Trấn Đông nhe răng trợn mắt nửa ngày, điều chỉnh lại hô hấp: "À, không có gì, chuẩn bị đồ đi, tôi qua đón."
"Hả? Tôi còn phải làm việc, anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Rồi cậu sẽ biết, nhanh chóng thu dọn đồ, rồi đợi tôi. Chờ một chút... Hừ."
"..." Đan Phi cúp máy, chưa kịp nghĩ kĩ Lưu Trấn Đông muốn làm gì, thì Trương Phong Nguyệt gọi tới, nói đúng một câu: Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chờ người đàn ông của cậu tới đón!
Đây là chuyện gì vậy, không biết đi đâu, thì làm sao chuẩn bị đồ? Lỡ như mang hết va-li ra rồi, mà Lưu Trấn Đông chỉ dẫn đi ăn cơm, chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao?
Tiểu Niên thấy Đan Phi đi vào, vội vàng kéo lại, buôn chuyện: "Đan Phi, nói mau, nói mau, hai người vừa rồi là người nhà của đoàn trưởng sao?!"
"Tiểu Niên, tôi hỏi cậu cái này... Vì sao một người lại đột ngột hét lên trong nhà vệ sinh?"
"Còn tùy vào người kia là nam hay nữ."
"Vậy... Nếu là nữ?"
"Nếu là nữ, thì chính là gặp biến thái!"
"Còn nam thì sao?"
"Trời, thiệt tình. Còn cần phải nói sao? Chắc chắn là do cái ấy bị khóa quần kéo trúng!"
"Chết tiệt, đầu óc cậu phát triển thật đấy?" Đan Phi vừa ngửa đầu ra sau vừa vui vẻ nghĩ tới Lưu Trấn Đông bị... E hèm, không nên nghĩ loại chuyện trong sáng này trước mặt người khác.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Mặc kệ ra sao, Đan Phi vẫn thu dọn đồ đơn giản một chút. Tuy không phô trương đến mức mang cả va-li, nhưng cậu vẫn mang một cái túi du lịch nhỏ, bên trong có hai bộ quần áo, bởi vì nghe giọng điệu của Trương Phong Nguyệt, chuyến đi này không giống sẽ kết thúc trong một ngày.
Đoàn 301 cách thành phố cũng không tính là gần, cho dù Lưu Trấn Đông có đi xe cũng phải cần chút thời gian, nên Đan Phi thu dọn xong cũng không vội xuống lầu. Kết quả là cậu chưa kịp uống chén trà nóng mới pha, thì Lưu Trấn Đông đã gọi tới, "Sao cậu còn chưa xuống dưới?"
"Anh đến rồi?!"
"Làm sao, không tin vào kỹ năng lái xe của người đàn ông của cậu sao?"
CMN, anh bay à! Đan Phi nhanh chóng uống cạn chén trà trong hai ba ngụm, bỏ tách trà ở đó, rồi khóa cửa, lập tức xuống lầu.
Lưu Trấn Đông ngậm điếu thuốc chưa tắt, cầm túi của Đan Phi bỏ vào ghế sau ở bên phải.
Đan Phi ngồi vào ghế phụ thì nhìn thấy một bó hoa to ở bên cạnh túi của mình từ gương chiếu hậu, điều này khiến cậu bối rối với ý định của Lưu Trấn Đông, nhưng cậu cũng chưa tới nỗi mặt dày mà đi hỏi bó hoa đó có phải dành cho mình không. Lưu Trấn Đông cũng chẳng nói gì về chuyện này.
Xe đã chạy ra ngoài thành phố, càng đi, Đan Phi càng cảm thấy con đường này rất quen thuộc. Mãi đến khi tấm biển quảng cáo đập vào mắt, cậu mới thật sự nhận ra, Lưu Trấn Đông đang muốn đưa cậu tới nhà tù Long Điền.
"Còn ở đó ngây ngốc? Cầm hoa lên."
Đan Phi giống như nghe lệnh mà làm theo, hai tay cầm hoa, đi thẳng vào trạm xá của nhà tù. Mãi đến khi vào bên trong, cậu mới nhận ra mình như mới tỉnh lại sau một giấc mơ.
Lưu Trấn Đông không giải thích gì nhiều, chỉ trực tiếp đưa cậu tới gặp bác sĩ Trần. Điều khó hiểu nhất chính là trên đường đi không có ai cả.
Bác sĩ Trần chờ cũng đã lâu, thấy bọn họ đi tới, mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, nhưng ông không mở miệng chào hỏi, mà dẫn hai người họ tới phòng bệnh của Đan Vân.
Sắc mặt của Đan Vân đã tốt hơn lần mà Đan Phi gặp ông trước đó rất nhiều. Tuy tay phải không thể khôi phục như cũ, nhưng trên mặt ông không còn hiện lên vẻ đau đớn, đờ đẫn nữa, khiến cho cậu thấy rất an tâm.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
"Cậu hai..." Đan Phi gọi một tiếng, rồi không thể thốt ra thêm lời nào nữa. Cậu thật sự không nghĩ tới mình lại được gặp cậu hai nhanh như vậy. Trước kia, cậu cứ mãi chịu đựng, chỉ khi vô cùng lo lắng mới đến nhìn một hồi, còn lại thì nghĩ đến thôi đã sợ không dám tới.
Đan Vân nhìn cậu nhóc đứng đối diện có vẻ ngoài giống mình, lấy bó hoa trong tay cậu, cười nói: "Sao thế, là của Lưu đoàn trưởng tặng, nên tiếc không đưa cho cậu à?"
"Hả..." Đan Phi co giật khóe môi, ngại ngùng nói: "Cháu, cháu không có."
Lưu Trấn Đông thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đan Phi, lại cảm thấy miệng khô rát, liền sốt ruột nói với bác sĩ Trần: "Lần này phải cảm ơn sự giúp đỡ của bác sĩ, sau này có việc gì, cứ đến tìm tôi. Tôi đưa hai người họ đi trước."
"Ngài nói quá, tôi cũng không giúp được gì nhiều, tôi không giúp thì cũng sẽ có người khác thôi. Vậy nên, tôi mới là người phải cảm ơn vì ngài đã cho tôi cơ hội này." Bác sĩ Trần nói, rồi bước tới cửa, "Mọi người đi thong thả, tôi không tiễn nữa." Sau đó, ông lập tức rời đi.
Đan Phi nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra và tự cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Lưu Trấn Đông bảo đưa bọn họ ra khỏi đây?!
"Được rồi, biết mắt cậu đẹp, đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy." Lưu Trấn Đông vuốt nhẹ tóc Đan Phi và nói nhỏ vào tai cậu: "Tôi nộp đơn xin ân xá cho cậu hai của cậu và nó đã được chấp thuận. Do đó, tôi đưa cậu hai ra ngoài là chuyện đương nhiên, sẽ chẳng ai bắt cậu vô đây lại được cả. Sau này, tôi... ưm..."
Đầu óc của Đan Phi nóng ran, mặc kệ chung quanh có người hay không, cậu kiễng chân lên, hung hăng hôn Lưu Trấn Đông, thậm chí sau khi rời môi, còn cắn một cái.
Lưu Trấn Đông da mặt dày, ôm cháu trai của người ta, mà lại còn cười nói như không có chuyện gì: "Cậu hai, cậu thấy đó, cháu cậu thật nhiệt tình."
Đan Vân chỉ cười không nói gì, nhưng biểu cảm của Đan Phi thì có chút vi diệu.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Sau khi lên xe của Lưu Trấn Đông, Đan Vân chỉ lặng im nhìn cảnh vật xung quanh, hầu như không nói một tiếng nào.
Người mới ra tù thường không thể thích ứng ngay với cuộc sống bên ngoài, mà lúc này, Đan Phi lại quá vui mừng, không biết nên nói gì, cho nên Lưu Trấn Đông đành phải vừa lái xe, vừa giới thiệu và giải thích cho Đan Vân hoàn cảnh bên ngoài nhà giam.
"Cậu hai, Đan Phi không biết cậu có thể được ra tù nhanh đến vậy, nên cậu ấy vẫn không mua nhà. Bây giờ, cậu trước hết hãy ở chỗ của cháu, sau này lại tính tiếp. Cậu cứ thoải mái đi, dù sao đi nữa, cậu cũng cần thời gian thích nghi, có chuyện gì, cứ bảo Đan Phi đến tìm cháu."
"Phải làm phiền Lưu đoàn trưởng rồi."
"Anh có nhà à?" Rõ ràng hồi trước đâu có đâu. Đan Phi nhớ lại một lần ở trong đoàn, Lưu Trấn Đông ngẫu nhiên đề cập đến chuyện này.
"Mới mua, tôi chưa xem qua, mà Trương Phong Nguyệt cũng xem như đáng tin, nên có lẽ cũng không quá tệ."
"..."
Hàng năm, Lưu Trấn Đông đều ở trong quân đội, cho nên cũng không có nhà trong thành phố, nhưng vì muốn làm Đan Phi bất ngờ, hắn đặc biệt nhờ Trương Phong Nguyệt đi mua nhà. Tuy rằng không quá hoàn hảo, nhưng cảnh quan xung quanh cũng khá đẹp, đi lại cũng tiện. Lúc đến cổng nhà, Đan Phi mới phát hiện, nơi này rất gần công ty của mình, đi làm vô cùng thuận tiện. Vậy nên, cậu liền nghĩ đến việc bàn bạc với Lưu Trấn Đông về chuyện mua lại căn nhà này...
Đan Phi vừa mới đảo mắt, Lưu Trấn Đông liền cười bảo: "Nhà này đứng tên của cậu."
"Gì chứ, anh đi guốc trong bụng tôi à?!" Đây chính là không tôn trọng sự riêng tư của người khác?!
Đan Vân ngồi sau, nghe cháu trai nói chuyện, mà hai má giật giật, chỉ là hai người kia đang mải nói chuyện nên không để ý đến điều này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]