Tề Long và Hàn Kế Quân liếc nhìn nhau, ánh mắt để lộ sự hoang mang.
- Đúng vậy, hai nhân cách này của Tạ Nghi không hề giống như thiên phú ma biến của Lạc Lãng, có sự phân biệt giữa nhân cách chính và nhân cách phụ, nhân cách phụ có lợi hại hơn nữa cũng phải chịu sự khống chế của nhân cách chính. Nhân cách tốt và nhân cách xấu của cậu ta không phân địa vị trên dưới, ai áp chế ai, ai cũng có thể khống chế bản thể.
Lăng Lan bình thản giải thích.
- Vậy thì Tạ Nghi luôn xuất hiện trước mặt chúng ta chính là nhân cách chính rồi.
Hàn Kế Quân đã hiểu ra.
- Cũng không nhất định là nhân cách chính, tôi chỉ nói vậy thôi, dù sao chúng ta đều không biết nhân cách bị áp chế trước đây là người như thế nào, có lẽ chưa biết chừng còn tốt hơn trước đấy.
Lăng Lan trả lời rất vô trách nhiệm.
Hàn Kế Quân lườm lão đại nhà mình một cái, Tạ Nghi lạc quan yêu đời trước kia, nhìn sao cũng thấy nhất định là nhân cách chính, hơn nữa lão đại và Tề Long cũng nói rồi, nhân cách bị áp chế kia mang theo hơi thở bạo ngược và hủy diệt, rõ ràng là đặc tính của nhân cách xấu. Tại sao lão đại còn muốn giấu đầu lòi đuôi thế chứ?
Hai mắt Tề Long lóe qua một luồng chiến ý, anh ta khẽ thấp giọng nói:
- Lão đại, có cần tôi ra tay không?
Lão đại từng nói, nguy hiểm cũng là cơ hội, đối với sức mạnh không thể khống chế, áp chế mạnh bạo là cách làm ngu xuẩn nhất, tốt nhất là để nó bộc phát ra ngoài, chỉ khi nó hoàn toàn bộc phát, ta mới có thể tìm được một con đường sống. Năm đó, lão đại đã vận dụng cách làm này với Lạc Lãng khi cậu ta lâm vào nguy hiểm, dẫn động những nhân cách kia để Lạc Lãng có cơ hội khống chế thiên phú ma biến.
- Không cần.
Ngoài dự kiến của Tề Long, Lăng Lan lại phủ quyết.
- Lẽ nào lão đại định đích thân ra tay?
Tề Long tò mò hỏi, lão đại ra tay, đúng là chắc chắn hơn anh ta nhiều.
- Cậu ta rất kiêng kỵ tôi.
Lăng Lan lắc đầu nói.
- Tôi không thể bức cậu ta ra được.
Lời Lăng Lan nói làm Tề Long hơi hoang mang. Ý của lão đại là, lão đại ra tay cũng vô dụng? Nếu thế thì tại sao không cho anh ta ra tay nhỉ? Lẽ nào lão đại có sắp xếp khác? Tề Long cân nhắc tỉ mỉ.
Hàn Kế Quân cũng cúi đầu suy ngẫm.
Lăng Lan không nói gì nữa, có những thứ, cô buộc phải để họ tự mình cảm nhận, tự mình phát hiện ra, nếu việc gì cô cũng làm sẵn cho họ, họ sẽ không thể trưởng thành được.
Rất nhanh sau đó, Hàn Kế Quân đã bình thản lại. Gợi ý Lăng Lan cho họ không quá nhiều. Anh ta lờ mờ cảm nhận ra điều gì đó, nhưng lại không thể hiểu rõ hoàn toàn. Có điều, Hàn Kế Quân cũng không gấp. Nếu giờ chưa hiểu rõ, anh ta cũng mặc kệ đặt nó sang một bên, có lẽ chưa biết chừng linh cảm lại đột nhiên hiện ra cũng nên.
Anh ta nhớ tới một chuyện khác. Nhiệm vụ lão đại giao cho vào sáng ngày hôm nay.
- Lão đại, tôi đã dò hỏi được từ chỗ Vũ đoàn trưởng. Trước mắt, cơ giáp đoàn bao gồm cả chiến đội ta có tổng cộng hai mốt người đạt mức sư sĩ đặc cấp.
Hàn Kế Quân không khỏi kiêu ngạo. Đám người họ đều là học viên năm ba, có thể tiến cấp lên sư sĩ đặc cấp sớm như thế đủ chứng minh khả năng điều khiển cơ giáp trời ban của họ.
Lăng Lan nghe vậy bèn gật gật đầu:
- Vậy là đủ rồi.
Hàn Kế Quân chợt hiểu ra điều gì đó, ánh mắt anh ta sáng lên:
- Lão đại, có phải cậu chuẩn bị hành động rồi không?
- Tôi chuẩn bị cái gì?
Lăng Lan nhíu mày nói.
Hàn Kế Quân lúc này đã không kiềm chế được sự kích động của mình nữa. Gương mặt anh ta đỏ hồng lên vì hưng phấn, anh ta nhìn quét một vòng xung quanh, phát hiện không ai chú ý tới họ mới thấp giọng nói:
- Thống nhất toàn bộ thế lực, trở thành ông vua đích thực của học viện quân sự?
Lời của Hàn Kế Quân làm mắt Tề Long phát sáng lấp lánh, anh ta cũng nhớ tới câu tuyên ngôn vô cùng bá đạo, vô cùng dứt khoát của lão đại hồi năm nhất. Anh ta khát vọng nhìn Lăng Lan, chờ đợi một câu trả lời xác đáng từ phía lão đại.
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! Cho dù chúng ta không muốn ra tay, người khác cũng sẽ không buông tha chúng ta, nếu đã thế, chi bằng tiên hạ thủ vi cường.
Lăng Lan lạnh lùng nói, cả người lập tức trở nên cực kỳ lãnh khốc, một luồng sát khí vô hình lờ mờ để lộ ra ngoài, thiếu chút nữa làm Hàn Kế Quân đứng hình, ngay cả Tề Long cũng cảm giác áp lực đè nặng như núi.
Thực lực Tề Long càng cao lên thì càng cảm nhận được sự khủng bố của lão đại nhà mình, có lẽ do ngày trước thực lực hơn kém nhau quá xa, dẫn đến việc anh ta không hiểu rõ thực lực của lão đại. Tuy Tề Long chưa từng dò hỏi Lăng Lan, nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, lão đại chắc chắn đã bước vào cấp bậc lĩnh vực.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sự thật lão đại tiến cấp lĩnh vực đã tiếp tục phá vỡ kỷ lục của Liên Bang, nhưng Tề Long cũng hiểu, nếu lão đại đã không nói ra, ắt phải có lý của cậu ta, bởi vậy anh ta cũng chôn chặt bí mật này vào trong lòng, không hề tiết lộ với bất kỳ ai, kể cả là người bạn tốt nhất của anh ta Hàn Kế Quân, anh ta cũng không nói.
Trụ sở cơ giáp đoàn Lôi Đình, Lâm Chí Đông bừng bừng khí thế ngồi trong phòng đoàn trưởng xử lý các công việc liên quan đến cơ giáp đoàn Lôi Đình. Từ sau khi Kiều Đình vào quân đoàn số 23, cuối cùng hắn ta cũng được nhậm chức đoàn trưởng như mong muốn, trở thành người phát ngôn của Lôi Đình, chính thức cảm nhận được cảm giác thỏa mãn khi nắm trong tay quyền lực.
“Tít tít tít!” Quang não trên bàn làm việc phát ra âm thanh nhắc nhở, Lâm Chí Đông vui vẻ nói:
- Chuyện gì thế?
- Đoàn trưởng, cơ giáp đoàn Lăng Thiên gửi tới một lá thư khiêu chiến.
Quang não truyền ra tiếng trợ thủ của hắn.
- Thư khiêu chiến?
Lâm Chí Đông nghe thấy tin này suýt nữa là ngã ngồi, hắn vội bám lấy mặt bàn, hít sâu một hơi rồi nói:
- Vào đi.
Rốt cuộc đám Lăng Thiên này muốn làm cái quái gì, bọn hắn còn chưa khiêu chiến họ đâu, họ tới khiêu chiến làm khỉ gì? Hơn nữa họ đã là thế lực số một rồi, khiêu chiến thế lực số hai như bọn hắn rốt cuộc để làm gì chứ?
Trợ thủ bước vào phòng đoàn trưởng, đưa cho Lâm Chí Đông một tấm thiệp bằng giấy.
Lâm Chí Đông mở ra nhìn, đập vào mắt là một câu văn viết theo kiểu rồng bay phượng múa.
“Thư khiêu chiến:
Đối tượng khiêu chiến: Cơ giáp đoàn Lôi Đình.
Người khiêu chiến: Cơ giáp đoàn Lăng Thiên
Ký tên: Lăng Lan. Thời gian: Tinh lịch.”
- Đúng là thư khiêu chiến rồi…
Lâm Chí Đông kinh ngạc nhìn lá thư khiêu chiến trong tay, bỗng nhiên hắn ta nghĩ ra điều gì đó, hiểu ra mục đích của đối phương là gì.
Lâm Chí Đông tức điên lên, hắn vỗ xuống bàn một cái thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lăng Lan, cậu ăn tham quá rồi đấy! Dám có ý đồ thôn tính chúng tôi!
Thì ra, Học viện quân sự nam sinh số 1, có một quy định rõ ràng về việc ai là người xin cấp thư khiêu chiến. Thế lực có thứ hạng thấp khiêu chiến thế lực thứ hạng cao, nếu thắng sẽ được đổi vị trí với đối phương. Nếu thua, ngoại trừ phải trả tiền đặt cọc xin cấp khiêu chiến, còn lại không phải đền bù gì nữa. Đây là kiểu thư khiêu chiến thường thấy nhất, 90% cuộc chiến cơ giáp trong học viện quân sự đều đến từ kiểu này.
Nhưng ngoài ra còn có một kiểu nữa, kiểu này rất hiếm gặp, đó chính là thế lực cao khiêu chiến thế lực thấp, kiểu khiêu chiến này nhằm mục đích tích hợp đối phương. Điều này cũng có nghĩa là, nếu thế lực thứ hạng cao chiến thắng, thế lực thứ hạng thấp sẽ buộc phải gia nhập vào thế lực thứ hạng cao vô điều kiện, nếu thế lực thứ hạng thấp chiến thắng, vậy thì cả hai sẽ đổi chỗ cho nhau.
Những cuộc khiêu chiến này là để chỉ cuộc chiến cơ giáp, tất cả đoàn viên buộc phải tuân thủ vô điều kiện, giống như việc Kiều Đình khiêu chiến Lăng Thiên, thế lực thứ hạng cao khiêu chiến thế lực thứ hạng thấp, nhằm mục đích tích hợp Lăng Thiên, nhưng cuối cùng lại bị Lăng Thiên chơi một vố, Lôi Đình mất vị trí thế lực số một vào tay Lăng Thiên.
Đương nhiên trong học viện quân sự còn có vài kiểu khiêu chiến không cần đấu cơ giáp nữa. Ví dư như khi vừa mới thành lập đoàn học viên vào năm nhất, đám Lăng Lan đã bị khiêu chiến trên sàn đấu. Kiểu khiêu chiến này mang tính đánh cược, chỉ cần hai bên đều đồng ý thì sẽ được tính là hợp lệ, không có tính ép buộc nào hết.
Lời Lâm Chí Đông nói cũng làm trợ thủ của hắn tỉnh lại, anh ta kinh hãi nhìn lá thư khiêu chiến bị Lâm Chí Đông tức giận ném xuống đất: Lăng Thiên chuẩn bị tích hợp Lôi Đình họ ư? Nghe lầm sao? Một cơ giáp đoàn nho nhỏ vừa mới thành lập không lâu lại dám tranh giành quyền lợi với thế lực hạng nhất đã thành lập hơn trăm năm như họ?
Trợ thủ đã quên, ngôi vị thế lực hạng nhất này đã bị Lăng Thiên cướp đi từ một năm trước.
Còn lúc này, hầu như các cơ giáp đoàn khác đều nhận được thư khiêu chiến từ Lăng Thiên, điều này cũng thể hiện rằng, hành động thống nhất học viện quân sự của Lăng Thiên đang chuẩn bị bắt đầu. Nhưng hiện tại không ai xem trọng Lăng Thiên cả, tất cả các cơ giáp đoàn đều cho rằng Lăng Thiên đang mơ tưởng hão huyền… Càng có vô số cơ giáp đoàn chuẩn bị lôi Lăng Thiên ra khỏi ngôi vị số một, để cậu ta hiểu rằng, xem thường cơ giáp đoàn cả học viện quân sự là một hành vi vô cùng ngu xuẩn.
Hành động như sấm sét này của Lăng Lan ngay lập tức khiến Lăng Thiên trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của toàn bộ thế lực tại Học viện quân sự nam sinh số 1, hận không thể nhổ tận gốc cho sảng khoái. Một vài thế lực nhỏ vốn có hào cảm với Lăng Thiên, cho rằng một Lăng Thiên cũng phát triển từ đoàn thể nhỏ sẽ hiểu được sự khó khăn mà che chở cho họ, nhưng lá thư khiêu chiến này đã đánh vỡ niềm hy vọng của những thế lực nhỏ này, thái độ lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất, cực kỳ mong muốn đợt này Lăng Thiên sẽ rớt khỏi ngôi vị, biến thành thứ dân.
Ngay trong tình trạng người người hô đánh này, Lăng Thiên lại đang khẩn trương chuẩn bị cho cuộc đại chiến đầu tiên, đối tượng Lăng Thiên ra tay đầu tiên hoàn toàn không phải là những đoàn đội nhỏ yếu kia, mà lại là cơ giáp đoàn Lôi Đình - thế lực mạnh mẽ nhất, quái vật khổng lồ của học viện quân sự.
Lăng Lan sắp xếp như vậy là muốn đánh cho những cơ giáp đoàn lớn này không kịp trở tay trước khi họ kịp chuẩn bị, đồng thời lôi họ ra khỏi vị trí hiện tại. Khi họ thắng được những thế lực mạnh và lâu đời nhất này là đủ để uy hiếp những cơ giáp đoàn trung và nhỏ khác, đạt được hiệu quả không chiến mà bại. Lăng Lan không hề muốn Lăng Thiên phải chinh chiến hết đợt này đến đợt khác, họ không có nền tảng sâu rộng như những thế lực lâu đời, có đủ cơ giáp sư mạnh mẽ để tiến hành cuộc chiến xoay vòng.
- Có rồi, có hình thức khiêu chiến rồi.
Ngày hôm sau, còn chưa đợi Lôi Đình kịp chuẩn bị, đầu não đã gửi hình thức khiêu chiến tới cho đoàn trưởng Lâm Chí Đông của Lôi Đình.
- Hình thức là chiến đội tinh anh mười hai người!
Lâm Chí Đông nhìn thấy thông tin này bèn cảm thấy không ổn trong lòng, số lượng người như vậy sẽ không thể hiện được ưu thế của Lôi Đình họ, Lôi Đình hiện tại thiếu một người như Kiều Đình, cơ giáp sư mạnh mẽ có kỹ thuật trấn áp mọi người. Hình thức chiến đội tinh anh rất bất lợi cho họ.
Lôi Đình lập tức triệu tập một cuộc họp cấp đội trưởng trở lên, trong cuộc họp Lâm Chí Đông nói:
- Chúng ta cần phái ra mười hai cơ giáp sư mạnh nhất, điều quan trọng là, ai nắm chắc đánh bại được Lăng Lan?
Phòng họp im lặng như tờ, trong giải đấu cơ giáp năm ngoái, khả năng điều khiển tầm xa tuyệt diệu của Lăng Lan, bao gồm cả kỹ năng cá nhân cực tốt đã được xác định sau đó đều khiến họ không thể nắm chắc.
- Lẽ nào thiếu đi Kiều Đình đoàn trưởng, chúng ta lại không đối phó nổi Lăng Lan?
Lâm Chí Đông tức giận hét.
- Cho dù có Kiều Đình đoàn trưởng, chẳng phải cũng thua Lăng Thiên đấy ư?
Có người nhỏ giọng phản bác.
- Đó là vì anh tôi bị tính kế, nếu không sao anh tôi có thể thua thằng nhóc miệng còn hôi sữa như Lăng Lan được? Lâm đoàn trưởng, anh yên tâm, cứ giao thằng nhóc đó cho tôi.
Một thanh niên kiêu ngạo bất cần tức giận đứng lên hét.
Lâm Chí Đông thấy thế, trán lập tức xuất hiện vô số vạch đen. Kiều Lâm là em trai của Kiều Đình, nhưng so với người anh trai cực kỳ giỏi giang, Kiều Lâm đúng là lãng phí dòng máu và khả năng trời cho của cậu ta, đã lên đến năm ba rồi, vậy mà mới bước vào cấp bậc cơ giáp sĩ cao cấp. Ở cái tuổi này, hiếm có ai như cậu ta trong giới cơ giáp sư. Nếu không phải nể mặt Kiều Đình, hắn ta còn lâu mới để tên bù nhìn này chiếm một vị trí đội trưởng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]