Ngay lúc Triệu Tuấn cảm thấy mình đã sắp duy trì không nổi, Tưởng Thiếu Vũ đột nhiên công kích chậm lại, Triệu Tuấn nháy mắt cảm thấy áp lực một nhẹ đi, cả người như giải phóng.
Triệu Tuấn phản ứng rất nhanh, biết đây chính là cơ hội mà Lan lão đại đã nói, anh không chút nghĩ ngợi liền nhào tới, giơ Thương Khung trong tay mạnh mẽ chém về phía đối phương.
Tưởng Thiếu Vũ nhìn thấy Triệu Tuấn không sợ chết mà công kích lại đây, khinh miệt mà hừ lạnh một tiếng, sự khác biệt về cấp bậc giúp cho hắn ứng phó sự công kích của Đặc cấp sư sĩ vô cùng dễ dàng, nhìn thấy Thương Khung công kích đến, hắn tùy ý điều khiển cơ giáp giơ lên vũ khí lạnh đón đòn công kích.
“Bang!” Một tiếng, cự kiếm của Tưởng Thiếu Vũ và Thương Khung của Triệu Tuấn va chạm kịch liệt, nhưng Thương Khung cũng không bắn ngược trở về như Tưởng Thiếu Vũ đã tưởng tượng mà cùng nhau giằng co, một chút cũng không thua kém cự kiếm của hắn.
Tưởng Thiếu Vũ thấy thế sửng sốt, hắn đột nhiên thu hồi cự kiếm, lại phát hiện cự kiếm trở về đồng thời cũng kéo theo Thương Khung lại đây. Đột nhiên cảm giác nguy cơ trong lòng Tưởng Thiếu Vũ chợt lóe, hắn không cần suy nghĩ, trực tiếp một chân đá ra, muốn đá văng Triệu Tuấn đang tới gần.
“Phanh!” “Bang!” Hai âm thanh hầu như đồng thời vang lên.
Ngay khi Tưởng Thiếu Vũ đá trúng cơ giáp của Triệu Tuấn, phần đầu cơ giáp của anh đột nhiên xuất hiện hai ô nhỏ, lộ ra hai quả pháo quấy nhiễu được cất giấu bên trong.
Bởi vì cú đá này dốc hết sức nên Thương Khung và cự kiếm của Tưởng Thiếu Vũ nhanh chóng tách ra, cơ giáp của Triệu Tuấn cũng vì cú đá này mà bay ngược ra ngoài.
Ánh mắt của Triệu Tuấn dị thường hưng phấn, anh nhìn chằm chằm màn hình, ngay khi tới khoảng cách tốt nhất mà Lan lão đại đã nói, liền ấn hạ nút khởi động hỏa tiễn, nhắm thẳng Tưởng Thiếu Vũ mà bắn.
“Bang” một tiếng, hai quả pháo quấy nhiễu liền từ phần đầu cơ giáp bắn ra, bay nhanh về phía Tưởng Thiếu Vũ.
Pháo quấy nhiễu là một loại vũ khí dùng để quấy nhiễu làm hỗn loạn sự theo dõi của đối phương, nó thường được sử dụng trong các trận chiến tinh hạm, nhưng trong cách đấu cơ giáp hầu như không có Cơ giáp sư nào dùng đến, bởi vì pháo quấy nhiễu hầu như không có lực sát thương, cho dù bị trực tiếp bắn trúng, cũng sẽ không mang lại cho cơ giáp tổn thương gì.
Bởi vậy, khi Tưởng Thiếu Vũ thấy đến Triệu Tuấn đột nhiên phóng ra pháo quấy nhiễu, cảm giác đầu tiên là đối phương có phải bị choáng hay không, cảm giác thứ hai là đối phương là thật khờ, cảm giác thứ ba là đối phương tuyệt đối quá ngốc.
Đối mặt với hai quả pháo quấy nhiễu, Tưởng Thiếu Vũ vẫn chưa né tránh, hắn cũng không sợ loại pháo không có lực sát thương này.
Ngay khi pháo quấy nhiễu sắp bắn trúng Tưởng Thiếu Vũ, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ chưa từng có, Tưởng Thiếu Vũ lập tức nhận thấy hai quả pháo quấy nhiễu này chỉ sợ có chút vấn đề, trốn đã không còn kịp rồi, Tưởng Thiếu Vũ không chút do dự dùng cự kiếm trong tay đón nhận.
“Ầm ầm!” Hai tiếng nổ mạnh, Tưởng Thiếu Vũ trực tiếp bị uy lực của vụ nổ hất xa mấy chục mét. Năng lượng kịch liệt nổ mạnh, chấn động làmcho lồng ngực Tưởng Thiếu Vũ nặng nề muốn phun, nếu không phải thể chất của hắn rất tốt, chỉ sợ đã bị chấn ra nội thương nghiêm trọng.
Tưởng Thiếu Vũ tuy rằng không bị thương, nhưng cơ giáp của hắn lại không may mắn như vậy, cử kiếm của hắn tuy đã chặn lại một quả pháo quấy nhiễu, nhưng còn một quả khác lại không bị cự kiếm chặn lại, trực tiếp bắn trúng cơ giáp của hắn, nếu không phải ở thời điểm cuối cùng, hắn nghiêng người liều mạng né tránh, chỉ sợ không đơn giản là bị thương cánh tay phải của cơ giáp mà thôi.
Thì ra, pháo quấy nhiễu bắn trúng vai phải cơ giáp của Tưởng Thiếu Vũ, năng lượng nổ mạnh trực tiếp hủy hoại cánh tay phải. Uy lực sát thương của hai quả pháo quấy nhiễu này làm cho tất cả mọi người ở đều kinh ngạc đến ngây người, hiện trường khó được mấy giây im lặng, sau đó là bùng nổ, toàn trường chấn động. Mọi người sôi nổi dò hỏi rốt cuộc đây là pháo quấy nhiễu vẫn là pháo laser, vì sao uy lực còn mạnh hơn pháo laser mấy lần.
Đúng lúc này, liền nghe “Bang” một tiếng, một nửa thanh cự kiếm của Tưởng Thiếu Vũ đột nhiên vỡ vụn ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ, rơi xuống trên mặt đất.
Tưởng Thiếu Vũ thấy thế sắc mặt đại biến đồng thời cũng vô cùng hoang mang. Hắn phát hiện, pháo quấy nhiễu mà hắn vẫn khinh thường lại có uy lực mười phần lợi hại, hai quả pháo quấy nhiễu, một quả huỷ hoại cánh tay phải của hắn, một quả lại huỷ hoại vũ khí lạnh của hắn, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ Liên Bang lại khai phá một loại đạn pháo mới sao?
Tưởng Thiếu Vũ đương nhiên không chiếm được đáp án, bởi vì hai quả pháo quấy nhiễu đã qua cải tạo này chính là kiệt tác của Thường Tân Nguyên, Thường Tân Nguyên vẫn luôn cho rằng cái này là sản phẩm thất bại cho nên không dám tiết lộ cho mọi người, cũng vì hành vi tính cách này mà làm cho anh đến nay vẫn yên lặng vô danh.
Triệu Tuấn thấy thế trong lòng lại nói đáng tiếc, hai quả siêu cấp pháo quấy nhiễu này cuối cùng chỉ huỷ hoại một tay của đối phương, thật là không có lời a.
Lúc này vô pháp lý giải, Tưởng Thiếu Vũ đã giận đỏ mắt, dây thần kinh lý trí trong đầu đã hoàn toàn đứt gãy, giờ đây hắn chỉ có một ý niệm đó chính là giết chết Triệu Tuấn, nhất định phải giết chết!
Tưởng Thiếu Vũ ném xuống cự kiếm, từ sau lưng rút ra một cây kiếm quang, hắn mở kiếm quang, điên cuồng mà hướng Triệu Tuấn công kích, chiêu chiêu đều hạ tay tàn nhẫn. Triệu Tuấn liên tiếp tính kế hắn đã làm hắn hoàn toàn phẫn nộ rồi.
Triệu Tuấn nhìn thấy Tưởng Thiếu Vũ chiêu chiêu đều tấn công vào chỗ hiểm, bởi vì né tránh có chút chậm, thiếu chút nữa đã bị đối phương đánh trúng, tuy chỉ là cọ qua một chút, thế nhưng vỏ ngoài của cơ giáp cũng đã xuất hiện hư hao...Triệu Tuấn biết, lúc này nếu lùi bước, anh phải thua không thể nghi ngờ, mà tình thế hiện tại, bởi vì anh hai lần tính kế, cũng đã chiếm đủ ưu thế, anh không thể từ bỏ, Triệu Tuấn cắn răng, quyết định đánh cuộc bằng bất cứ giá nào.
Triệu Tuấn thực hành chính sách ăn miếng trả miếng, Tưởng Thiếu Vũ nếu muốn huỷ hoại anh, vậy anh cũng muốn huỷ hoại đối phương.
Hai người lại lần nữa lao vào chiến đấu, bởi vì phẫn nộ mà chậm rãi quên đi quy định của cách đấu cơ giáp, bắt đầu hung ác công kích khoang điều khiển của đối thủ. Qua mấy chiêu, Tưởng Thiếu Vũ lựa chọn một góc công kích cực kỳ xảo quyệt làm Triệu Tuấn trở tay không kịp, anh biết nếu bị đánh trúng, tuyệt đối sẽ bị thương nặng, hộ thuẫn của đặc cấp cơ giáp căn bản không đủ để ứng phó một kích của Vương bài cơ giáp.
Triệu Tuấn trong lòng hung ác, anh không hề suy xét vấn đề né tránh mà là khởi động uy lực của động cơ đến mức lớn nhất, nắm chặt Thương Khung, hết sức mà chém xuống. Anh liền tính liều chết cũng tuyệt đối không buông tha đối phương.
Mắt thấy vũ khí của hai chiếc cơ giáp đều sắp đánh trúng khoang thao tác của lẫn nhau...
Lăng Lan đột nhiên đứng dậy, sắc mặt đại biến, lúc này trong lòng cô kinh giận dị thường, cô vẫn luôn cho rằng Triệu Tuấn là người bình tĩnh, kinh nghiệm chiến đấu cơ giáp phong phú, sẽ không xuất hiện phán đoán sai lầm, không nghĩ tới, anh vì thắng lợi, thế nhưng không màng đến an toàn sinh mạng của chính mình…
Trong mắt Lăng Lan thoáng hiện tối tăm, một tia tức giận chợt lóe. Nếu Triệu Tuấn còn có thể lượm về một cái mạng, cô nhất định sẽ tự mình ra trận, hảo hảo thao luyện đối phương, cho anh biết, dám vi phạm lời nói của cô, hậu quả là vô cùng thảm trọng.
Tất cả người xem đều kinh hô, thậm chí còn có một số thiếu nữ hơi nhát gan sợ hãi đến nỗi dùng tay che mặt, không dám nhìn bi kịch xuất hiện.
Liền ngay tại đây nghìn cân treo sợi tóc, một cơ giáp đột nhiên từ trên trời giáng xuống, nó nháy mắt xuất hiện trước mặt hai cơ giáp, trực tiếp giơ tay ấn ngã bọn họ xuống đất.
“Phanh” một tiếng vang lớn, bụi bậm bay khắp nơi, nhanh chóng tràn ngập khắp sân, nhưng mà khán giả ở trong thính phòng có hộ thuẫn bảo hộ nên cũng không bị bụi đất ảnh hưởng.
Đợi đến khi bụi bậm tan hết, lúc này mới thấy một cơ giáp sáng lóa ngồi xổm giữa sân, đôi tay cơ giáp duỗi ra chặt chẽ ấn đầu của cơ giáp Tưởng Thiếu Vũ và Triệu Tuấn xuống đất. Hai người chỉ có thể giống như rùa đen, bi thôi nằm bò trên mặt đất, không thể động đậy.
Giá cơ giáp đột nhiên xuất hiện này vừa lúc ngăn cản một trận đấu sắp đổ máu làm cho tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, mà Lăng Lan vốn đang đứng thẳng thân thể, kinh giận không thôi thấy một màn như vậy cũng hoãn khẩu khí, chậm rãi trở lại chỗ ngồi.
“Là Hoàng cấp cơ giáp, bên trong nhất định là Hoàng cấp sư sĩ.” Người xem ổn định tâm thần, lúc này mới thấy rõ ngoại hình của cơ giáp giải vây. Chỉ liếc mắt một cái, tất cả mọi người đều hưng phấn. Thì ra chiếc cơ giáp kia là Hoàng cấp cơ giáp đã rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhưng mà rất nhanh mọi người liền suy nghĩ cẩn thân, có thể được xếp vào bốn tuyển thủ mạnh nhất của cách đấu cơ giáp đơn thể tuyệt đối đều là thiên tài kiệt xuất của Liên Bang. Để bảo hộ nhóm thiên tài này không bởi vì thi đấu thất thủ mà phát sinh thảm kịch, Quân bộ tất nhiên sẽ phái ra cao thủ theo dõi trận đấu. Mà năm nay lại xuất hiện ba Vương bài sư sĩ, vì bảo hộ bọn họ, Quân bộ tất nhiên sẽ phái Hoàng cấp sư sĩ.
Trên thực tế, Quân bộ cũng thập phần sợ hãi một cái không cẩn thận, liền tổn thất một thiên tài kiệt xuất của Liên Bang.
“Tưởng Thiếu Vũ, Triệu Tuấn, vi phạm nghiêm trọng quy định của cuộc thi, xử phạt như sau, lập tức khấu trừ một trăm điểm, từ giờ trở đi Tưởng Thiếu Vũ cấm thi đấu liên tiếp năm trận, Triệu Tuấn ba trận.” Hoàng cấp sư sĩ lạnh lùng mà tuyên đọc hình thức xử phạt đối với hai người.
Tưởng Thiếu Vũ nghe vậy, sắc mặt biến đổi, hắn còn muốn tham gia cơ giáp đoàn chiến, cấm chiến năm tràng liên tiếp, như vậy chẳng khác nào nói rằng, trước khi đoàn đội của hắn tiến vào 10 đội mạnh nhất, hắn căn bản không có cơ hội lên sân khấu. Muốn thắng lợi chỉ có thể hoàn toàn dựa vào các đồng đội của hắn, nếu như chưa tiến vào 10 đội mạnh nhất đã thua, như vậy tỏ vẻ, toàn bộ lịch thi đấu cơ giáp năm nay của hắn cơ bản đã kết thúc, chỉ có thể chờ đến ngày cuối cùng Đại Hỗn Chiến mới được một lần nữa mặc giáp ra trận.
Tưởng Thiếu Vũ không muốn như vậy, hắn mang đoàn đội đến đây là muốn lấy được danh hiệu quán quân của cách đấu cơ giáp đơn thể và đoàn chiến. Đến bây giờ đầu óc Tưởng Thiếu Vũ mới thanh tỉnh lại, bản thân thế nhưng vì muốn phân cao thấp với một Đặc cấp sư sĩ mà lưỡng bại câu thương, vi phạm quy định, cũng thầm hận biểu hiện của bản thân, liên tiếp bị trúng kế đối phương….
Bên này Tưởng Thiếu Vũ ảo não vạn phần, bên kia Triệu Tuấn lại vẻ mặt không sao cả, bởi vì trong cơ giáp đoàn chiến, anh vốn dĩ không phải đội viên chủ lực, chỉ là một nhân viên bổ sung thay thế, cho dù không bị cấm thi đấu thì có được lên sân khấu hay không lại là một chuyện khác.
Cứ như vậy, bởi vì hai người đồng thời bị trừ điểm, nói cách khác Triệu Tuấn cùng Tưởng Thiếu Vũ đồng thời bị loại trừ, các giám khảo sau khi thương lượng xong liền tuyên bố Tưởng Thiếu Vũ và Triệu Tuấn cùng đứng thứ ba….
Biết được kết cục này, Triệu Tuấn liệt miệng cười ha hả, vốn chỉ nghĩ có thể để lại vài vết thương nhỏ trên cơ giáp của đối phương nhằm phát tiết một chút, hiện tại không chỉ huỷ hoại một cánh tay cơ giáp của đối phương, còn huỷ hoại một phen cự kiếm. Quan trọng nhất chính là anh cùng đối phương xếp hạng giống nhau, tuyệt đối có thể ghê tởm được đối phương, bởi vì người cùng hạng với hắn chỉ là một Đặc cấp sư sĩ…… Còn không phải là nói rằng, hắn là Vương bài sư sĩ nhưng lại chẳng khác gì một Đặc cấp sư sĩ sao. Ha ha….
Đây tuyệt đối là rắc muối lên vết thương trong lòng a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]