Chương trước
Chương sau
Edit: Tuyết Dung Hoa

Tưởng Thiếu Vũ không muốn mất mặt, hắn bức thiết muốn dùng lĩnh vực mình am hiểu nhất để đánh bại đối phương, cho dù không thể một kích đánh bại cũng hy vọng có thể đánh trúng đối thủ, giảm bớt sự uy hiếp của đối phương, đồng thời cũng chứng minh với tất cả mọi người, ở phương diện cách đấu cận chiến, hắn vẫn là người mạnh nhất. 

Có lẽ là áp lực, cũng có lẽ là Tưởng Thiếu Vũ quá muốn có được thành tích, dưới ảnh hưởng của loại tâm tình này, Tưởng Thiếu Vũ có chút không bình tĩnh, động tác của hắn bắt đầu thô bạo lên, không còn giữ vững được tiết tấu tinh tế trước kia...  

Biến hóa của Tưởng Thiếu Vũ, Lâm Tiêu tự nhiên nhận thấy, ánh mắt hắn đột nhiên chợt lóe, hắn biết, cơ hội thuộc về hắn đã sắp tới. Lâm Tiêu cũng không lập tức hành động, cơ hội chỉ có một, hắn cần thiết ở thời điểm chắc chắn nhất mới ra tay, tuyệt đối phải kiên nhẫn, không thể xúc động giống như Tưởng Thiếu Vũ. 

“Hắc hắc, Tưởng Thiếu Vũ, khả năng sẽ thua.” Lúc này Triệu Tuấn cũng đã nhìn ra, nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười.

“Ừm, hiện tại xem ra trong ba vương bài cơ giáp sư, thực lực của Tưởng Thiếu Vũ là yếu nhất, Lâm Tiêu rất mạnh, lại hiểu được ẩn nhẫn, chỉ sợ sẽ mang đến cho Kiều Đình phiền toái rất lớn.” Đáy lòng Lăng Lan rất bội phục Lâm Tiêu, cho dù là tấn công từ xa hay là cận chiến, năng lực đều rất mạnh, cơ giáp tổng hợp quả thật rất thích hợp với hắn.

Hơn nữa đối phương còn không thiếu tâm cơ, cố ý ngụy trang bề ngoài của cơ giáp, làm cho người khác lầm tưởng thế mạnh của hắn là viễn trình công kích, cận chiến lại kém hơn một bậc, dẫn tới đối thủ lựa chọn công kích nhược điểm của hắn —— cận chiến. Hiện tại xem ra, kế hoạch lần này của hắn quả thật đã có hiệu quả, ít nhất Tưởng Thiếu Vũ thật đáng buồn mà trúng kế. Nếu không phải vì lớp ngụy trang này, Tưởng Thiếu Vũ tuyệt đối sẽ càng cẩn thận một chút, muốn đánh bại hắn, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Trên sân cách đấu, hai người lại ở giữa không trung giao thủ mấy chiêu, vị trí cơ giáp cũng luân phiên thay đổi, theo thời gian trôi qua, Tưởng Thiếu Vũ vẫn không tìm thấy cơ hội ra tay càng trở nên nóng lòng táo bạo. Đầu óc hắn nóng lên, thế nhưng vứt bỏ phòng ngự, điều khiển cơ giáp toàn lực mãnh đánh, hai tay cơ giáp mỗi một lần huy động vũ khí lạnh, muốn một chiêu đánh bại Lâm Tiêu, nhưng cũng vì động tác công kích này làm cho cơ giáp của hắn mất đi sự linh hoạt vốn có, lúc này Lâm Tiêu vẫn luôn chờ đợi cơ hội rốt cuộc ra tay!

Tưởng Thiếu Vũ vừa mới kết thúc một vòng công kích, vừa định tiếp tục ra tay thì Lâm Tiêu vốn đang toàn lực phòng thủ lại thừa lúc hắn không để ý đột nhiên biến mất. Tưởng Thiếu Vũ hiện nhiên rất sửng sốt, theo sau, chuông cảnh báo trong lòng lại cuồng vang. Hắn thầm nghĩ không ổn, không cần suy nghĩ, ngón tay bản năng bay nhanh vũ động, nháy mắt đạt tới tốc độ cực hạn. Hắn cần điều khiển cơ giáp cách xa chỗ này, nếu không, hắn liền nguy hiểm.

Trực giác của Tưởng Thiếu Vũ đã không sai, rằng đã dốc hết sức lực muốn thoát khỏi nguy cơ lần này, nhưng Lâm Tiêu đã chờ đợi cơ hội này lâu như vậy, làm sao có thể dễ dàng để Tưởng Thiếu Vũ chạy thoát đâu? 

“Phanh phanh phanh phanh……”

Động cơ cơ giáp của Tưởng Thiếu Vũ mới vừa khởi động, thân cơ giáp còn chưa kịp bay lên, Lâm Tiêu đột nhiên từ trên trời giáng xuống, dành trước một bước ra tay công kích ……

“Vừa rồi có phải là “không lóe” hay không?” Người xem kinh hô, bọn họ thấy rõ động tác của Lâm Tiêu, ngay lúc Tưởng Thiếu Vũ công kích chậm một nhịp, Lâm Tiêu đột nhiên vọt lên không trung, ngay trên đỉnh đầu của Tưởng Thiếu Vũ, động tác này là động tác mà chỉ có Vương bài sư sĩ mới có khả năng thi triển, tên là “không lóe”, là một kỹ thuật có độ yêu cầu cực cao, rất nhiều người mới vừa thăng cấp Vương bài sư sĩ cũng không thể nắm giữ được kỹ năng này.  

Những tiếng kinh hô cũng không dừng lại, bởi vì ngay sau đó mọi người lại tiếp tục hô lên: “A, là thuật cơ giáp liên kích!”

Thuật cơ giáp liên kích là một kỹ năng liên quan đến thực lực của Cơ giáp sư, thực lực càng cao, số chiêu liên kích liền càng nhiều, truyền thuyết có một vị Thần cấp sư sĩ từng liên kích một trăm hai mươi tám chiêu, trực tiếp đánh bại đối thủ cũng là Thần cấp sư sĩ.

“Ba chiêu…… Năm chiêu!” Đến khi Lâm Tiêu tung ra năm chiêu liên tiếp, mọi người đã kích động đứng lên, những Cơ giáp sĩ khác ba chiêu đã là cực hạn, Cơ giáp sư có khả năng nhiều thêm một hai chiêu, nhưng năm chiêu đã là cực hạn,    rất ít cơ giáp sư có thể vượt qua năm chiêu, một khi đã qua năm chiêu, liền tỏ vẻ tương lai của người này không thể hạn lượng.

Trong sự mong chờ của mọi người, Lâm Tiêu rốt cuộc hoàn thành chiêu thứ sáu, ngay khi tiếng “phang” vang lên lần nữa, tất cả mọi người đều nhịn không được hoan hô, mà lúc này, Lâm Tiêu cũng đã tới cực hạn, thuật liên kích rốt cuộc cũng kết thúc. Mà Tưởng Thiếu Vũ sau khi bị Lâm Tiêu công kích liên tục sáu lần, trực tiếp bị đánh bại, sáu lần bị công kích làm điểm số của Tưởng Thiếu Vũ trở về số 0, cho dù Tưởng Thiếu Vũ có năng lực tái chiến, trọng tài cũng sẽ không cho hắn cơ hội.

Quả nhiên, trọng tài nhìn thấy điểm số của Tưởng Thiếu Vũ trở về số 0, quyết đoán giơ lên cờ hồng, tuyên bố trận thi đấu này kết thúc, mà màn hình được lắp bốn phía bên ngoài trường cách đấu cũng xuất hiện thông báo Lâm Tiêu thắng lợi. 

Đối với kết quả này, không có người sẽ có nghi vấn, cứ việc hai người đều là vương bài sư sĩ, nhưng khả năng điều khiển cùng với tâm tính của Lâm Tiêu đều thắng Tưởng Thiếu Vũ. 

Lâm Tiêu sau khi hoàn thành sáu chiêu liền liền ở trong khoang điều khiển kịch liệt thở hổn hển, khuôn mặt vốn trầm ổn lúc này cũng xuất hiện tươi cười, hắn không phải vui sướng vì dành được thắng lợi, bởi vì thắng lợi đã là điều hắn dự đoán trước, điều thật sự làm hắn vui mừng là hắn thế nhưng đột phá được cực hạn của chính mình, lần đầu tiên thực hiện được liên tiếp sáu chiêu, không hề nghi ngờ, trong trận chiến vừa rồi hắn lại lấy được đột phá. 

Lăng Lan nhìn thấy kết quả cuối cùng xuất hiện, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, cô quay đầu về phía Triệu Tuấn hỏi: “Triệu học trưởng, đối với đối thủ của mình, anh hiện tại có ý tưởng gì?” 

Triệu tuấn nhếch miệng cười nói: “Tâm tính của Tưởng Thiếu Vũ còn có lỗ hổng, trận chiến buổi chiều có thể lợi dụng một chút.”

Lăng Lan gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: “Tâm tính có lỗ hổng là không sai, nhưng anh không phải Lâm Tiêu, cho nên không thể lợi dụng được điểm này.”

“Vì sao?” Triệu tuấn nhíu nhíu mày, có chút không nghĩ ra.

“Bởi vì anh vẫn là đặc cấp sư sĩ.” Lăng Lan nhàn nhạt mà trả lời.

Triệu Tuấn cúi đầu suy nghĩ, hình như hiểu rõ điều gì, anh ngẩng đầu hỏi: “Bởi vì hắn có ưu thế tâm lý sao? Cho nên sẽ không xuất hiện loại tâm tình lo được lo mất như khi đối chiến với Lâm Tiêu, như vậy liền không dễ kích nổ nhược điểm này của hắn?” 

“Không chỉ là ưu thế tâm lý, còn là thực lực bên ngoài, Tưởng Thiếu Vũ cho dù vì thua trận này mà ảnh hưởng tới trạng thái, muốn đánh bại anh vẫn rất dễ dàng” 

Lăng Lan nói làm Triệu Tuấn mày nhăn càng sâu, nghĩ lại cũng phải, đặc cấp sư sĩ và vương bài sư sĩ tuy đều là sư sĩ nhưng chêch lệch giữa hai bên liền rất lớn, cũng không dễ dàng vượt qua.

“Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào sao?”Triệu Tuấn tiếc nuối nói.

“Muốn thắng rất khó, nhưng nếu muốn lưỡng bại câu thương, cũng không phải là không có cách…”Lăng Lan lại cho Triệu Tuấn một kinh hỉ lớn.

Triệu tuấn vừa nghe, cả người phấn chấn lên, vội nói: “Đội trưởng, mau nói cho tôi biết…… A, không phải, là lão đại, lão đại a, nhanh nói cho tiểu đệ đi!” Vì muốn được Lăng Lan chỉ điểm, trên mặt Triệu Tuấn tràn đầy nịnh nọt, càng là vô sỉ mà kêu lên hai tiếng lão đại. 

Điều này làm cho Lý Lan Phong ngồi kế bên nhịn không được che mặt, xấu hổ đến nỗi làm cho anh thiếu chút nữa đào hố chôn mình luôn: Anh anh anh, Triệu Tuấn vô sỉ này là ai, người ta không quen biết a….

Mà những nhóm đoàn viên khác của Lăng Thiên nhìn thấy hành vi vô sỉ của Triệu Tuấn tức khắc ngây ra như phỗng. Những người trong chiến đội Lăng Thiên như Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi càng là nhanh chóng cách xa Triệu Tuấn ba mét, một bộ chúng ta không hề quen biết anh ta.

Hành vi này của Triệu Tuấn cũng làm cho Lăng Lan giật mình, biện pháp vốn đã tới miệng lại lần nữa nuốt vào, cô quyết định giờ chưa nói, làmcho Triệu học trưởng nóng lòng một hồi, bù đắp tâm hồn nhỏ bé mới vừa bị chấn kinh của cô.   

Hành vi khinh thường cùng né tránh của đồng bọn, Triệu Tuấn không hề phát giác. Ân, có lẽ là có cảm giác đi, nhưng trong lòng anh lúc này đều là biện pháp mà Lăng Lan sắp nói, căn bản không có tâm tư đi giáo huấn các đội viên bất kính với học trưởng, anh cũng làm lơ khí lạnh càng ngày càng nghiêm trong quanh người Lăng Lan, liên tục vây quanh bên người Lăng Lan kêu to lão đại ơi lão đại à, một chút cũng không hiểu được, anh càng nịnh nọt càng không chiếm được biện pháp mà anh tâm tâm niệm niệm. 

Mà lúc này, trong phòng khách quý của trường cách đấu, tất cả các khách quý tham dự đều theo dõi trận thi đấu hồi nãy. 

Phó tổng thống Liên Bang ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, hắn nhìn thấy tên người thắng lợi trên màn hình lớn, không nhịn được nở nụ cười, dịch du nói: “Lăng Tiêu a, cậu đối với tên của người này có cảm nghĩ gì không?” 

Lăng Tiêu và phó tổng thống là hai người có thân phận cao nhất ở đây, những khách quý khác thoạt nhìn như đang chuyên tâm theo dõi thi đấu, lại hoặc cùng người kế bên thấp giọng nói chuyện phiếm nhưng trên thực tế, bọn họ không có lúc nào là không chú ý động tĩnh của hai người, nghe được câu hỏi của phó tổng thống, tức khắc dựng thẳng tai, muốn biết Lăng Tiêu đại tướng có cái nhìn như thế nào đối với vị quân giáo sinh có tên cùng âm nhưng không cùng tự với đại tướng, có thể hay không vì điều này mà ghét bỏ hay coi trọng. Thái độ của Lăng Tiêu cũng sẽ là thái độ tương lai của bọn họ đối với vị quân giáo sinh này.   

“Không tồi!” Lăng tiêu cười nói, “Quả nhiên cái tên Tiêu ở Liên Bang thực nổi tiếng, phó tổng thống, điều này ông liền kém hơn tôi rồi….” 

Lăng Tiêu mèo khen mèo dài đuôi làm mọi người hiểu ý cười, có mấy quan lớn của các quân đoàn đối với biểu hiện xuất sắc Lâm Tiêu mắt thèm không thôi, chuẩn bị sau khi thi đấu chấm dứt liền báo cáo quân đoàn trưởng, làm nhóm giám khảo khi đi khảo hạch quân giáo sinh ở trường Đệ Nhất Tổng Hợp quân đội nỗ lực tranh thủ làm cho Lâm Tiêu ghi danh vào quân đoàn của bọn họ. 

Lăng tiêu nói xong lời này, lại đem lực chú ý đặt ở sân cách đấu, tất cả mọi người cho rằng ông đang theo dõi hai người trong sân cách đấu, chỉ có chính ông biết, ông đang tìm kiếm con gái của mình, đáng tiếc sân cách đấu trăm vạn người xem, muốn tìm được con gái, thật đúng là không dễdàng.

Trận đấu giữa Lâm Tiêu và Tưởng Thiếu Vũ kết thúc, cũng liền tuyên bố thời gian cơ giáp đơn thể cách đấu buổi sáng chính thức kết thúc, các trận đấu của buổi chiều sẽ bắt đầu lúc 2h.

Khán giả bắt đầu xuống sân khấu, bọn họ định đi ăn trưa, rồi buổi chiều mới quay lại tiếp tục theo dõi trận đấu, các trận đấu của buổi chiều chắc chắn hấp dẫn hơn buổi sáng, rốt cuộc cũng là tranh giải nhất nhì ba tư, cho dù là tranh ba tư cũng rất thu hút người xem.

Lăng Lan thấy thế, liền đứng dậy, Triệu Tuấn đến bây giờ còn chưa biết được đáp án mà anh mong muốn. Nhìn thấy Lăng Lan đứng lên, vội vàng đi theo…

Những đoàn viên khác thấy một màn như vậy, chỉ có thể lắc đầu cười khổ đuổi kịp, Lý Lan Phong càng là bước chân có chút hỗn độn, lảo đảo lắc lư đuổi theo, đây cũng là lần đầu tiên anh hối hận mãnh liệt, sao anh lại có thể quen biết một người như vậy cơ chứ.

Lăng Lan không biết, lúc cô đứng lên, trong phòng khách quý Lăng Tiêu đột nhiên như có cảm ứng, nhìn lại đây, nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, thẳng đến lúc này, ông mới đứng dậy, tạm biệt những khách quý khác, ngồi cả nữa ngày, kỳ thật cũng chỉ vì một cái liếc mắt này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.