Chương trước
Chương sau
Edit: Tuyết Dung Hoa

Chỉ có Đường Ngọc nhìn thấy thế nhịn không được mà khen hay: “ Lựa chọn chuẩn xác.”

Trước mắt xem biểu hiện của số 11  Lăng Thiên có thể thấy người này rõ ràng là một đặc cấp Cơ giáp sư am hiểu tấn công từ xa. Tuy rằng năng lực viễn trình của Kiều Đình ưu tú hơn đối phương, nhưng nếu sử dụng năng lực viễn trình để đánh bại đối phương thì nhất định sẽ phải đánh lâu dài, vô cùng lãng phí thời gian. Mà tình huống của Kiều Đình hiện tại, cho dù là tình trạng cơ giáp hay là phương diện tinh thần thì đều không cho phép kéo dài thời gian, chỉ có mau chóng đánh bại đối phương mới có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nhanh chóng khôi phục đến trạng thái tốt nhất để đối phó với hai thành viên còn chưa xuất hiện của Lăng Thiên.  

Đường Ngọc tin tưởng chính Kiều Đình cũng rất rõ ràng, hai người còn lại của chiến đội Lăng Thiên, trong đó có một người đoàn trưởng của đoàn cơ giáp Lăng Thiên, là một trong ba đặc cấp sư sĩ của Lăng Thiên. Nếu có thể trở thành đoàn trưởng thì năng lực của người này tuyệt đối không thể coi thường. Nếu Kiều Đình không thể ở trạng thái tốt nhất để nghênh chiến, muốn đánh bại đối phương là không hề dễ dàng.  

Đương nhiên, nguyên nhân Kiều Đình lựa chọn cận chiến cũng không đơn giản chỉ vì điều này, Đường Ngọc thực hiểu rõ học sinh tâm đắc của mình, Kiều Đình tuy rằng lựa chọn Vương bài cơ giáp viễn trình công kích, nhưng trên thực tế, năng lực cận chiến của Kiều Đình cũng rất mạnh, thậm chí còn vượt qua một số cận chiến Cơ giáp sĩ. Nói cách khác, Kiều Đình có thể sử dụng thuần thục cả khả năng cận chiến lẫn tấn công từ xa, cho nên, đối với Kiều Đình mà nói sử dụng cận chiến để đối phó số 11 Lăng Thiên không thể nghi ngờ đó là lựa chọn tốt nhất.    

Nói thật, Đường Ngọc cũng không tin, trong trường quân đội sẽ còn một Cơ giáp sư giống như Kiều Đình, đồng thời tinh thông cả viễn trình lẩn cận chiến, ví dụ như số 11 Lăng Thiên.

Kiều Đình đột nhiên thay đổi thủ pháp công kích quả thật làm cho Lý Lan Phong trở tay không kịp. Đòn công kích của Kiều Đình tới mười phần đột ngột, nháy mắt liền xuất hiện kiếm quang, công kích ập vào trước mặt, Lý Lan Phong không kịp né tránh, càng đừng nói là rút kiếm quang từ sau lưng ra để tiến hành ngăn cản, anh linh cơ vừa động, quyết đoán giơ súng ánh sáng, thẳng hướng kiếm quang mà đánh úp.  

“Bang! Xoát!” Súng ánh sáng cùng kiếm quang va chạm nhau, phát ra một tiếng vang nhỏ. Ngay sau đó năng lượng cường đại của kiếm quang trực tiếp chém đứt khẩu súng, súng ánh sáng không có quang thuẫn phòng ngự tự nhiên không thể ngăn cản sự công kích của kiếm quang, theo tiếng va chạm mà đứt thành hai đoạn. 

Tuy rằng Lý Lan Phong mất đi một cây súng ánh sáng, nhưng lại hóa giải được đòn tấn công bất thình lình của Kiều Đình. Lý Lan Phong thừa lúc thế công của Kiều Đình đã qua, còn chưa kịp sinh ra chiêu thức mới, anh cực nhanh điều khiển cơ giáp thối lui, nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa mình và Kiều Đình, đồng thời rút ra kiếm quang, chuẩn bị công kích. 

“Phản ứng thần kinh của số 11 Lăng Thiên thập phần ưu tú a.” Hiệu trưởng thấy thế, tia sáng kỳ dị trong mắt thoáng hiện. Chỉ cần nhìn vào sự phản xạ này cũng đủ chứng minh số 11 Lăng Thiên là một hạt giống cận chiến tốt…

Hiệu trưởng vui sướng sau lại khó nén được mất mát trong lòng. Hạt giống cận chiến tốt như vậy, cố tình lại chọn viễn trình công kích, hết số 11 Lăng Thiên lại tới Kiều Đình...Hiện tại học sinh vì đảm bảo sự an toàn của bản thân, đều lựa chọn loại cơ giáp tốc độ hoặc là viễn trình công kích, ngược lại, cơ giáp cận chiến- loại cơ giáp có năng lực công kích mạnh nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất lại càng ngày càng ít người lựa chọn.    

“Không nghĩ tới, thiên tài không đơn giản chỉ có một người……” lúc này Đường Ngọc thần sắc khó hiểu. Nói thật, ông không muốn nhìn thấy học sinh mà mình khổ tâm bồi dưỡng ra sẽ thi đấu thua, nhưng biểu hiện của các thành viên Lăng Thiên quả thật khiến ông phải lau mắt mà nhìn, mỗi người đều có những điểm mạnh nổi bật, làm cho ông càng nhìn càng thèm, thậm chí còn động tâm muốn thu về làm đệ tử chân truyền, cho nên ông cũng không muốn nhìn thấy họ thất bại mà về. 

“Khụ!” Đường Ngọc cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, đúng là thế khó xử, ông chỉ có thể cưỡng bách chính mình trở thành một người xem trung lập, chờ đợi kết quả cuối cùng.  

Kiều Đình nhìn thấy đòn tấn công mà mình khổ tâm xây dựng bị thất bại, trong lòng không tránh khỏi ảo não, hắn không muốn lại để lỡ thêm dịp nữa, nhanh chóng theo sát Lý Lan Phong, lại lần nữa một kiếm huy qua. 

Lý Lan Phong nắm chặt kiếm quang không chút do dự đánh lên, chỉ nghe thấy âm thanh phanh phanh phanh, hai kiếm quang kịch liệt va chạm, tạo nên vô số tia lửa, những học sinh theo dõi bên dưới chỉ nhìn thấy một mảnh bạch quang, hầu như không nhìn thấy được bóng dáng hai người, có thể thấy tốc độ công kích của bọn họ đã đạt đến cực hạn, nhanh đến nỗi mọi người không nhìn rõ.  

“Phanh!” Một tiếng giòn vang, liền thấy một cây kiếm quang không còn năng lượng đột nhiên bị đánh bay ra, bởi vì tốc độ của hai người công kích quá nhanh, mọi người lúc này còn không biết, rốt cuộc thì kiếm quang của ai bị đánh bay..

Đương nhiên, rất nhiều người nghĩ rằng là Lý Lan Phong, dù sao thì Kiều Đình cũng là Vương bài sư sĩ, cứ việc cơ giáp có bị hư hao cũng không có khả năng xuất hiện tình huống kiếm quang bị đánh bay.

Đôi mắt của người xem vẫn là sáng như tuyết, quả thật, người bị đánh bay kiếm quang chính là Lý Lan Phong, đối mặt Lý Lan Phong tay không tấc sắt, Kiều Đình cười lạnh một tiếng, lại lần nữa huy động kiếm quang trong tay tiếp tục công kích, một kiếm này so với lần trước càng thêm hung ác, rất rõ ràng, Kiều Đình căn bản không muốn cho Lý Lan Phong tiếp tục sống sót.

Lý Lan Phong đã không có vũ khí để đánh trả, mắt thấy liền bị kiếm quang của Kiều Đình vô tinh đâm trúng, ngay khoảng khắc nguy cơ này, cơ giáp Lý Lan Phong đột nhiên trầm xuống, hai tay cơ giáp giơ lên cao, bàn tay đột nhiên hợp lại.

Kiếm quang bị hai tay cơ giáp trực tiếp bắt lấy, ngay chỗ tương giao cũng bắt đầu bùng nổ lóa mắt tia lửa.

“Tay không bắt dao sắc!” Nhóm học sinh theo dõi thấy thế đều đồng thời kinh hô lên, ngay cả nhóm đạo sư cũng không nhịn được nhảy dựng lên. Chiêu này của Lý Lan Phong là một tuyệt kĩ của điều khiển cơ giáp, không phải Cơ giáp sư nào cũng có thể làm được. 

“Sao có thể? Chiêu này cho dù là Kiều Đình cũng chưa chắc có thể làm được.” Đường Ngọc cũng vô cùng ngạc nhiên, “Tay không bắt dao” là tuyệt chiêu mà ông đắc ý nhất, đáng tiếc Kiều Đình- học sinh mà ông đắc ý nhất cũng chưa học được chiêu này. Bởi vì tuyệt chiêu này không chỉ yêu cầu người thao tác phải có thiên phú rất cao, mà còn phải nắm giữ thật hoàn mỉ về cơ sở thao tác cơ giáp. Nhưng mọi người bình thường lại không thích lãng phí thời gian vào việc luyện tập cơ sở thao tác, ngay cả Kiều Đình cũng chỉ luyện tập đến mức ưu tú liền dừng lại. Đây cũng là lí do Đường Ngọc không có biện pháp truyền dạy tuyệt chiêu này cho Kiều Đình, không nghĩ tới, ông lại có thể chứng kiến số 11 Lăng Thiên biểu diễn tuyệt chiêu này.  

“Số 11 Lăng Thiên, tên họ: Lý Lan Phong, thành phần: Đệ tử thế gia, tuổi 20, thể thuật: Khí kình sơ giai, cơ giáp thao tác cấp bậc: Đặc cấp, cao cấp thăng cấp đặc cấp thành tích: Ưu tú.” Đường Ngọc kích động liền lập tức tìm đọc tư liệu của số 11, phát hiện đối phương thế nhưng cùng niên cấp với Kiều Đình.  

“Không ngờ tôi lại bỏ lỡ một học sinh ưu tú như vậy.” Đường Ngọc tiếc nuối nói. 

“Phải nói là trường quân đội của chúng ta ngọa hổ tàng long, có quá nhiều hạt giống ưu tú như vậy.” Hiệu trưởng thấy thế an ủi nói.

Hiệu trưởng nói làm cho tâm tình Đường Ngọc chuyển biến tốt đẹp lên,  ông nghĩ tới người đệ tử mới thu, tuy Lâm Trung Khanh chưa chính thức trở thành học sinh của ông, nhưng ở trong lòng ông, cậu đã là học sinh của ông, chắc chắn sẽ không thua kém số 11. 

Giữa không trung, Kiều Đình cùng Lý Lan Phong giằng co lẫn nhau, liền ở ngay lúc này, Kiều Đình đột nhiên cảm giác tim đập mạnh, một cảm giác nguy hiểm chưa từng có ập vào lòng. 

Chẳng lẽ Lý Lan Phong cũng muốn tự bạo? Kiều Đình không thể xác định được nơi nguy cơ phát ra, ngay lức hắn đang do dự muốn hay không từ bỏ kiếm quang trong tay, tiến hành né tránh…

“A! Phía dưới!” Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhóm học sinh quan chiến đã thấy được nguy cơ chân chính của Kiều Đình là ở nơi nào.

Thì ra, phía dưới nơi có một mảng bụi đất bao phủ, có một cơ giáp đang ẩn núp, cơ giáp này đột nhiên phóng lên cao, giơ lên vũ khí lạnh, cực kỳ âm hiểm đâm về phía Kiều Đình.  

May mắn Kiều Đình ở ngay khoảnh khắc cuối cùng cũng thấy được nguy cơ chân chính. Công kích bất thình lình làm cho trong lòng mọi người sợ hãi, cũng làm Kiều Đình dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Kiều Đình nhanh chóng quyết định, quyết đoán từ bỏ kiếm quang trong tay, trong đường tơ kẽ tóc mà nhanh chóng điều khiển cơ giáp cách ra một thước, cũng đúng khoảng cách một thước này giúp hắn tránh khỏi một kiếm đâm trực diện, nhưng cho dù như thế, mũi kiếm to lớn kia vẫn xẹt qua cơ giáp của hắn, bắn ra vô số tia lửa, lóe sáng đôi mắt của mọi người. 

Một vết thương sâu khoảng hai tấc thình lình xuất hiện trên cơ giáp của Kiều Đình, nếu không phải bản thân của Vương bài cơ giáp sắt thép đủ dày thì vết thương này chỉ sợ đã trực tiếp phá hủy khung máy móc của cơ giáp.  

Kiều Đình may mắn tránh thoát nguy cơ lần này, mà trong chiến trường lại xuất hiện thêm một đội viên của Lăng Thiên, như vậy ngoại trừ Lăng Lan đoàn trưởng của Lăng Thiên còn chưa hiện thân, những người khác đều đã xuất hiện trước mặt Kiều Đình. 

“Còn may, còn chưa tới muộn.” Tề Long một kích thành công, liền nhanh chóng thối lui một bên, cơ giáp đứng giữa không trung, trên vai lại khiêng một mũi kiếm to lớn, đỉnh đạc mà nói với Lý Lan Phong.

“Chậm một chút nữa, tôi liền duy trì không nổi.” Lý Lan Phong may mắn Tề Long tới đúng lúc, chậm thêm một chút nữa, anh liền không ngăn cản được Kiều Đình, quả nhiên cấp bậc của anh còn chưa đối phó được Vương bài sư sĩ. 

“Thực xin lỗi a, tốc độ của cơ giáp bị giới hạn, không thể nhanh hơn.”  Tề Long có chút ngượng ngùng, vì đoái công chuộc tội, cậu đột nhiên giơ lên cự kiếm trong tay, nói, “Tiếp được đi, xem tôi.”

Vừa dứt lời, liền thấy Tề Long vung cự kiếm, điều khiển cơ giáp hung ác phóng tới chỗ Kiều Đình. 

Tốc độ của Tề Long so với Lý Lan Phong vẫn là chậm hơn, Kiều Đình khinh thường, hơi hơi vừa động liền tránh được, thuận tay rút ra vũ khí dự phòng, nhắm ngay Tề Long mà công kích. 

“Phanh” một tiếng vang lớn, vũ khí của Kiều Đình trực tiếp đánh trúng cự kiếm của Tề Long… Không, phải nói là cự kiếm của Tề Long chặn lại. Tuy vũ khí của Kiều Đình năng lực phá hoại rất lớn nhưng so với vũ khí lạnh của Tề Long lại không thể hiện được uy lực gì. Dấu vết duy nhất để lại trên cự kiếm chỉ là một ít vết xước phá hư bề ngoài. 

“Thể chất của tên nhóc này khẳng định là cấp bậc quái vật.” Tề Long chỉ huy động hai nhát kiếm, hiệu trưởng liền liếc mắt một cái nhìn thấu bản chất của Tề Long.

“Ừm, tên nhóc này là một quái tài cận chiến, đáng tiếc vì tăng lên lực lượng, tốc độ của cơ giáp khiếm khuyết một chút.” Đường Ngọc cũng nhìn thấu nhược điểm cơ giáp của Tề Long cơ giáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.