Nói xong, Mộc Thủy Thanh nghiêm túc cảm ứng khí kình trong cơ thể Lăng Lan, trên mặt thoáng hiện lên tia sáng kỳ dị: “Tốt, quả nhiên không hổ là con của Lăng Tiêu, không nghĩ tới mới tuổi này đã lên đến khí kình đỉnh……” Có lẽ đây chính là nguyên nhân Lăng Lan có thể may mắn tránh thoát một kiếp này, có thể tên cao thủ lĩnh vực kia không nghĩ tới Lăng Lan đã đạt tới trình độ này nên ngay từ đầu cũng không toàn lực ứng phó, vì vậy Lăng Lan mới có một đường sinh cơ, thuận lợi thoát chết.
Mộc Thủy Thanh ánh mắt ôn hòa mà nhìn Lăng Lan đang nằm trong khoang an dưỡng, không thể không nói Lăng Lan thật sự đã gặp may mắn vô cùng, ông vừa định đóng cửa khoang an dưỡng thì đột nhiên cảm ứng được khí kình của Lăng Lan đang vận chuyển chậm rãi bỗng nhanh hơn, khí kình đang nhanh chóng tích lũy…… Chẳng lẽ lúc này Lăng Lan muốn đi vào đỉnh hậu kỳ sao? Nếu đúng như vậy thì quả thật là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời mà.
Mộc Thủy Thanh nhẹ nhàng đóng cửa khoang an dưỡng lại rồi nhắc nhở Lam Lạc Phượng: “Trong khoảng thời gian này nhớ đừng mở khoang an dưỡng, đứa nhỏ này phúc duyên thâm hậu, dưới đại nạn như vậy mà có thể nâng cao thực lực, có lẽ thương thế trên người nó sẽ được lành lại nhanh chóng nhờ lần nâng cao thực lực này.”
Mộc Thủy Thanh nói vậy làm trong lòng Lam Lạc Phượng thở dài nhẹ nhõm, tuy rằng Lăng Nhất Nam đã khẳng định rằng thương thế của Lăng Lan thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng cô vẫn không thể yên tâm, lo lắng không thôi. Nhưng Mộc Thủy Thanh không giống vây, ông là đạo sư mà Lăng Tiêu cực kỳ tôn kính, ông nói thì chắc chắn không sai.
Mộc Thủy Thanh nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Lần này, sau khi thương thế lành, cô để cho Lăng Lan tạm thời nghỉ học trở về nhà cũ Lăng gia đi, những gì cần dạy học viện này đã dạy xong rồi, tới lúc để nó đi theo tôi học….”
“A……” Lam Lạc Phượng kinh ngạc ngẩng đầu, “Dạ vâng, con đã biết, cám ơn thầy Mộc!”
Lam Lạc Phượng nhớ Lăng Tiêu từng nói qua với cô rằng anh (Lăng Tiêu) có thể thuận lợi thăng đến thần cấp sư sĩ chính là nhờ những dạy dỗ mà thầy Mộc Thủy Thanh này truyền lại, chỉ là Lăng Tiêu chưa bao giờ nói quá nhiều về những gì đã được học này. Bây giờ Mộc Thủy Thanh muốn nhận Lăng Lan thì không thể nghi ngờ tương lai Lăng Lan nhất định sẽ phát triển không ngừng.
Nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Lam Lạc Phượng, Mộc Thủy Thanh không khỏi mà nhớ tới người học trò kiệt xuất nhất của mình, biểu tình không tránh được buồn bã. Ông còn nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tiêu mình đã mừng rỡ như điên thế nào, cho rằng đối phương có thể nhận tất cả truyền thừa của mình, có một đệ tử như vậy, kiếp này ông cung không tiếc nuối.
Nhưng không nghĩ tới, đối phương lại chết sớm, sớm điêu tàn trên thế giới này khiến ông đau lòng đồng thời nghi ngờ trời cao có phải không cho thiên tài yêu nghiệt tồn tại hay không…… Tâm ông như tro tàn, vì thế liền lựa chọn ở nhà cũ của Lăng Tiêu bế quan, từ đây không hỏi thế sự.
Lúc này đây, nếu không phải Lăng Tần quỳ gối trước cửa đau khổ cầu xin ông ra mặt cứu trợ huyết mạch duy nhất của Lăng Tiêu, thì ông cũng sẽ không xúc động mà lựa chọn xuất quan. Trên thực tế, ông cũng rất muốn nhìn một chút đứa con mà Lăng Tiêu lưu lại ……
Không nghĩ tới, vừa thấy thì ông lại bị chấn động lần nữa, Lăng Tiêu tuy rằng đã rời đi, nhưng tư chất nghịch thiên của nó cũng không bị trời cao thu hồi mà đã được đứa con trai duy nhất kế thừa, cũng là yêu nghiệt, khiến cho tâm đã hóa tro tàn của ông bỗng sống lại lần nữa… Ông lại muốn dạy dỗ đệ tử.
“Hy vọng đứa nhỏ này có thể thuận lợi trưởng thành, không cần lặp lại bi kịch giống Lăng Tiêu ……” Ông đã vô pháp thừa nhận đệ tử đắc ý của mình lại một lần ngoài ý muốn gặp bi kịch. Đây chính là sự thật tàn khốc mà ông không bao giờ muốn đối mặt.
Lúc này, đang ngồi ở phòng viện trưởng, viện trưởng đột nhiên nhận được tin tức từ đội cơ giáp chuyên bảo vệ an toàn cho học viện.
“Cái gì? Cậu nói chiến đội cơ giáp Lăng gia đã tới gần phạm vi cấm bay của học viện?” Viện trưởng nguyên bản liền vì sự xuất hiện của cao thủ lĩnh vực thần bí mà lo lắng, bây giờ lại nghe tin tức xấu này thì tức khắc nổi trận lôi đình, “Làm cái gì? Lăng gia bọn họ có phải muốn làm phản hay không?”
“Viện trưởng, nghe đối phương nói, gia chủ Lăng gia đương nhiệm của bọn họ Lăng Lan ở học viện đã bị mấy giáo viên cấp lĩnh vực đánh lén, tuy rằng may mắn thoát được một mạng nhưng cũng đã trọng thương hôn mê. Vì cam đoan an toàn của gia chủ, bọn họ muốn lập tức đưa gia chủ đi……” Đội trưởng chiến đội cơ giáp đang đối diện với liên lạc khí cực kỳ buồn bực trả lời, “Ý trong lời nói của bọn họ rõ ràng là chỉ trích học viện chúng ta không hoàn thành trách nhiệm bảo hộ học sinh. Thậm chí khẩu khí cường ngạnh muốn viện trưởng nhanh chóng tới giả thích cho phu nhân của bọn họ.”
“Lĩnh vực cường giả đánh lén?” Viện trưởng lập tức ngộ tới cái gì lập tức nói, “Ai là người mang đội cơ giáp của Lăng gia? Nói người đó bình tĩnh cho tôi, đừng xúc động mà gây ra chuyện lớn……”
Đội trưởng chiến đội cười khổ trả lời: “Không được rồi viện trưởng, người dẫn đầu đội cơ giáp của Lăng gia chính là tên Lăng Tần hành động trước mưu tính sau kia……”
Viện trưởng vừa nghe là Lăng Tần mang đội thì mày thả ra, bất quá rất nhanh liền nhíu chặt!
“Lão già này, đây là buộc mình phải ra mặt giải quyết chuyện này mà!” Viện trưởng lập tức suy nghĩ cẩn thận tư thế bưc vua thoái vị của Lăng Tần là vì cái gì, đáng tiếc ông lại không thể không làm theo ý tứ đối phương, bởi vì chuyện này thật sự là học viện bọn họ đuối lý, học sinh là bị trọng thương ở trong học viện bọn họ, hơn nữa còn bị cao thủ lĩnh lực không rõ thân phận đánh lén…… Nói như thế nào thì học viện của bọn họ cũng phải đến để giải thích!
Viện trưởng bất đắc dĩ mà nói: “Cậu nói cho Lăng Tần, tôi lập tức đi gặp phu nhân bọn họ, sau khi tìm hiểu tình hình thì nhất định sẽ cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng.”
Thực mau, đội trưởng chiến đội cơ giáp đem lời của Lăng Tần truyền lại: “Viện trưởng, Lăng Tần đáp ứng, nhưng đối phương chỉ cho chúng ta một giờ, nếu không có được đáp án cuối cùng thì cho dù bọn họ toàn thể chết trận ở chỗ này, bọn họ cũng muốn xông vào một lần.”
“MD, hắn chính là đang uy hiếp trắng trợn, thật là đáng giận!” Viện trưởng thiếu chút nữa tức điên, nhưng ông lại không thể chỉ trích cái gì, nếu ông thật muốn cấp đối phương một công đạo thì một giờ cũng đủ làm ông biết rõ ràng sự tình chân tướng, “Tôi đã biết, trong vòng một giờ tôi sẽ để phu nhân của bọn họ liên lạc với bọn họ.”
Viện trưởng tắt liên lạc khí, một cổ lệ khí ập vào trong lòng…… Chẳng lẽ những cường giả lĩnh vực đó chính là do kẻ thù phái đến để đối phó Lăng Lan sao?
“Đáng chết, sau khi thiết kế Lăng còn muốn đối phó con của Lăng Tiêu sao?” Viện trưởng tưởng tượng đến khả năng này thì không thể nhịn được bạo nổ trong lòng, vung tay lên đánh mạnh xuống cái bàn trước mặt.
Một chưởng này bí mật mang theo lửa giận cùng ám kình của viện trưởng, trực tiếp đem cái bàn được làm từ gỗ lim ngàn năm phá hủy, oanh một tiếng, toàn bộ cái bàn sụp xuống, trực tiếp biến nó thành một đóng phế liệu.
“Viện trưởng, ngài muốn đi đâu?” Đang ở đầu não bên ngoài đại sảnh, Tô Thanh đang chăm chú theo dõi toàn trường nhìn thấy viện trưởng tức muốn hộc máu mà lao ra thì vội đứng lên hỏi.
“Tô Thanh, mấy tên cao thủ lĩnh vực đó, mục tiêu của bọn họ rất có thể là Lăng Lan, bọn chúng muốn giết nó……” Đối mặt với tâm phúc của mình, viện trưởng nói thẳng ra suy đoán của mình.
Tô Thanh sắc mặt biến đổi, ở trong học viện, người biết thân phận thật của Lăng Lan trừ viện trưởng ra thì cũng chỉ có anh ta biết Lăng Lan là huyết mạch duy nhất thiếu tướng Lăng Tiêu.
“Viện trưởng, tôi đi cùng ngài!” Tô Thanh khó nhịn lửa giận trong lòng, chuẩn bị đi theo.
“Không được, cậu hãy quan sát thật kỹ đấu đại giới cho tôi, ngàn vạn đừng để đối phương thừa cơ đục nước béo cò.” Viện trưởng tuy rằng rất lo lắng cho Lăng Lan, nhưng ông vẫn là viện trưởng của học viện đồng quân trung tâm, ông cần phải phụ trách với tất cả học sinh của mình, đấu đại giới tuyệt địa không thể xuất hiện chuyền gì ngoài ý.
“Đã biết, viện trưởng!” Tô Thanh biết sự tình nặng nhẹ, mặt lộ vẻ tiếc nuối mà lĩnh mệnh nói.
Viện trưởng an bài xong mọi chuyện liền vội vội vàng vàng mà đuổi tới khu an toàn của cuộc đấu đại giới, khu an toàn bị đầu não cấm ra vào chính là để ngăn cản học sinh của hai niên cấp, đối với những người thân phận cao như viện trưởng thì đương nhiên có thể tự do ra vào. Đương nhiên những giáo viên phụ trách giám sát đấu đại giới cũng có thể ra vào khu an toàn nhưng cũng không dể dàng như vậy, đầu não vẫn có rất nhiều hạn chế.
Ông đi tới biệt thự nơi Lăng Lan ở, tiến vào cửa chính liền nhìn thấy trên ghế sô pha của phòng khách, một phu nhân trẻ tuổi đang lạnh mặt nhìn mình, người đó chính là vợ của Lăng Tiêu, mẹ của Lăng Lan, Lam Lạc Phượng. Mà đứng phía sau chính là quản gia của biệt thự, được đăng ký trong trong danh học viện, Lăng Nhất Nam.
“Mười lăm phút, viện trưởng tới thật sự là rất nhanh.” Lam Lạc Phượng đột nhiên khép đồng hồ quả quýt trong tay, lạnh lùng nói vớiviện trưởng. Mẹ Lam cũng đã nhận được tin tức của Lăng Tần, chiến đội cơ giáp Lăng gia đã đi tới phụ cận phạm vi cấm bay của học viện, chỉ chờ mệnh lệnh cuối cùng của cô.
Viện trưởng thấy một màn như vậy thì sờ sờ cái mũi, có chút vô thố không biết nên đáp lại như thế nào. Ông chần chờ một chút, có chút chua xót hỏi: “Lăng Lan…… Có khỏe không!”
“Nhờ phúc của ngài, bây giờ đang nằm ở khoang an dưỡng, thiếu chút nữa mất mạng.” Lam Lạc Phượng lời nói bén nhọn, căn bản không cho viện trưởng một chút tình cảm.
“Không có việc gì liền tốt, không có việc gì liền tốt!” Học sinh xảy ra chuyện trong học viện, như vậy học viện bọn họ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, vieejnc trưởng chỉ có thể nén giận trong lòng để nhận lửa giận của mẹ Lam.
“Đối phương là cao thủ lĩnh vực cấp nguyên tố thủy, mặc trang phục giáo viên học viện…… Diệp Nhất Phàm, cậu có phải nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?” Một giọng nói tái nhợt từ trên đại sảnh truyền xuống, viện trưởng tâm thần vừa động, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một ông lão tóc trắng xoá, gầy nhưng rắn chắc chậm rãi từ trên thang lầu đi xuống, bước đi thong thả lại kiên định.
Vừa nhìn thấy người này, viện trưởng giống như bị sét đánh, lập tức nhảy dựng lên cung kính nói: “Mộc đạo sư!”
“Hừ, còn nhớ rõ tôi là đạo sư của cậu sao? Tôi cho rằng cậu đã quên mất rồi chứ……” Mộc Thủy Thanh bất mãn mà hừ lạnh một tiếng, Diệp Nhất Phàm cũng là một đệ tử ưu tú của ông, chỉ là càng về sau, lý niệm bất đồng, liền càng lúc càng xa cách.
Viện trưởng âm thầm mà lau cái trán mồ hôi lạnh, sắc mặt biến hóa không chừng, nháy mắt liên tục rồi suy nghĩ sâu xa. Mộc Thủy Thanh là đạo sư vỡ lòng khi ông còn thiếu niên, từ năm mươi năm trước đã là cao thủ cấp bậc lĩnh vực, nhiều năm như vậy, chỉ sợ đã tiến vào một đẳng cấp mới……
Viện trưởng là người hay nghĩ nhiều, nhìn thấy Mộc Thủy Thanh xuất hiện ở chỗ này liền bắt đầu hoài nghi hai cao thủ cường giả không biết kia có phải là do Mộc Thủy Thanh biến ảo ra hay không? Dù sao, trong truyền thuyết, cao thủ thần vực là có thể tùy ý biến ảo ra bất cứ nguyên tố năng lượng nào……
Kỳ thật, không thể trách viện trưởng nghĩ nhiều như vậy, ở trong mắt ông, Lăng Lan cho dù mạnh như thế nào thì cũng chỉ là một một thiếu niên, căn bản không có khả năng ngăn cản được một kích của cao thủ lĩnh vực, nếu không có Mộc Thủy Thanh ra tay cứu, Lăng Lan tuyệt đối không có khả năng thoát được từ tay một cao thủ lĩnh vực.
Một cao thủ lĩnh vực muốn giết một đồng quân sinh thì dễ giống như nghiền chết con kiến vậy, làm sao có thể dễ dàng cho Lăng Lan có cơ hội sống sót.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]