“Cách chúng ta bao xa?” Một vị giáo viên hẳn là đội trưởng của nhóm nghe đội viên báo cáo thì nhíu mày hỏi.
“Không đến 1000 mét.” Giáo viên điều tra trả lời.
“Tiểu Lại, cậu chú ý cảnh vật chung quanh, đừng để cho mặt giáo viên khác phát hiện ra tung tích chúng ta.” Đội trưởng quyết đoán an bài.
“Vâng, đội trưởng!” Giáo viên điều tra tiểu Lại lĩnh mệnh.
Đội trưởng tay sau vung lên, liền nghe thấy mấy tiếng vèo vèo vèo, năm đạo bóng dáng trực tiếp từ nơi này biến mất.
Mà lúc này ở hướng nam, Lăng Lan đang chạy như điên, trong ý ý thức hải phân phó tiểu Tứ giúp cô tìm một nơi phù hợp để săn thú.
“Tiểu Tứ, chính là chỗ này sao?” Lăng Lan bỗng nhiên dừng bước chân, dò hỏi tiểu Tứ nói.
“Đúng vậy, trong phạm vi năm cây số chung quanh nơi này không có một học sinh nào của học viện đồng quân.” Tuy rằng tiểu Tứ không biết vì sao Lăng Lan lại để ý sự sống của những đồng quân sinh trong học viện này như vậy, bất quá nếu lão Đại đã muốn thì làm một tiểu Đệ xứng chức, nó nhất định phải phụ trách giải quyết.
“Được, chúng ta ở đây chờ con mồi tới!” Nơi mà Lăng Lan lựa chọn để săn thú là khu rừng sâu nhất trong học viện, nơi này cách ký túc xa rất xa, người bình thường sẽ không lựa chọn tới loại địa phương âm u không thấy người này, trừ phi là có học sinh muốn trục lợi, trốn ở chỗ này qua 24 giờ đấu đại giới.
Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-tuong-lai-khong-de-lam/2866123/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.