Chương trước
Chương sau
“Tuy rằng thiếu mộtvị đại tướng nơi chiến trường, nhưng Liên Bang lại nhiều một phần uyhiếp, tôi cũng không muốn lại có thêm một người như Lăng Tiêu thiếutướng cứ thế mà ra đi.” Lão Liên nói tới đây sắc mặt trở nên cực kỳ tốităm. Đến bây giờ, ông vẫn không rõ, vì sao chỉ là mà trận chiến nhỏ râuria mà Liên Bang lại phái ra vũ khí chung cực in cơ giáp xuất chiến?Càng buồn cười chính là một vị thần cấp sư sĩ quan trọng đối với LiênBang như thế, thế nhưng lại bị địch quốc thiết cục cấp ám hại đơn giảnnhư vậy…… Nhân viên cơ quan tình báo của bọn họ chẳng lẽ đều đi ăn phânsao?

Mỗi nghĩ đến đây, trong lòng liền một phen lửa giận, thậtmuốn đánh chết những tên vô dụng tình báo đó….Nếu không phải lúc đó ĐệNhất nguyên soái (nguyên soái số 1) trực tiếp đem những người kia truycứu trách nhiệm, chỉ sợ quân nhân toàn Liên Bang sẽ lao về phía bọn họcho mỗi người một trảo để xả giận mới có thể bỏ qua.

“Đừng nóiđến sự kiện thương tâm kia nữa, sự kiện Lăng Tiêu thiếu tướng chính làmối hận trong lòng của toàn bộ quân nhân Liên Bang chúng ta.” Trình Viễn Hành sắc mặt âm trầm xuống, cho dù đã mười năm đi qua, công dân LiênBang vẫn không thể tiếp thụ sự thật tàn khốc này.

Trình Viễn Hành nhìn về phía Lăng Lan sắc mặt mới tốt hơn một chút, anh ta phấn chấntinh thần nói: “Hai đứa trẻ vừa rồi tuy rằng thiên phú rất tốt, thật lực cũng đủ, bất quá lại không phải là người mạnh nhất trong lớp của tôi…”Chỉ có những thiên tài khó gặp như vậy mới có thể đền bù cho nỗi đau của bọn họ.

Câu nói của Trình Viễn Hành làm lão Liên cực kỳ kinhngạc: “A…… Vừa rồi còn không phải tốt nhất sao?” Ông đột nhiên đánh lênbả vai Trình Viễn Hành một cái hâm mộ nói, “Đứa trẻ nhà cậu sao lại cóvận khí tốt như thế? Lần đầu tiên mang một lớp lại có được nhiều thiêntài xuất sắc như vậy.”

Trình Viễn Hành biểu tình ngạo nghễ nói:“Ông cũng không nhìn xem tôi mang ban gì…… Đó chính là nơi tập trung tất cả thiên tài của liên bang, đặc cấp ban 1.” Ánh mắt anh ta bắn ra ánhsáng kỳ dị, nhớ tới lúc trước khi viện trưởng thông báo phân lớp, chínhmình cũng bị thông tin kinh hỉ này làm cho ngốc một thời gian mới bìnhthường lại.

“Đều nói cậu có vận cứt chó mà.” Lão Liên tức giận đáp.

Trình Viễn Hành làm như mình không nghe thấy câu này, giơ tay chỉ chỉ vàoLăng Lan lúc này đang bất động thanh sắc, mắt lạnh quan sát bố cục tinhhạm nói, “Đó. Chính là đứa trẻ kia, tên nó là Lăng Lan. Thế nào? Khôngtồi đi.”

Lão Liên nghiêm túc mà nhìn Lăng Lan vài lần, nhịn không được kích động mà sờ sờ cằm gật đầu nói: “Đúng vậy không tồi, tôi rấtthích đôi mắt luôn cảnh giác kia, là một đứa trẻ vô cùng bình tĩnh, cótò mò có hưng phấn nhưng vẫn đem an toàn của bản thân đặt lên đầu, thậtrõ ràng nó đang nhớ cách bài trí của tinh hạm.”

“Không chỉ có như thế. Năng lực cách đấu của đứa trẻ đó cũng siêu nhất, nói câu khôngkhách khí, đứa trẻ đó trừ bị khuyết thiếu khả năng giao tiếp ra, nhữngphương diện khác chắc chắn vượt qua thủ hạ của ông, không ai có thể làđối thủ cả….” Trình Viễn Hành đối với thực lực của Lăng Lan tuyệt đốiyên tâm, nói lời này tự tin mười phần.

“Sao có thể?” Lão Liên tin tưởng vào thiên phú ưu tú của Lăng Lan, nhưng tuyệt đối không tin lờinày của Trình Viễn Hành, cho rằng Trình Viễn Hành là bà Vương bán dưa,mèo khen mèo dài đuôi, thử nghĩ một đứa trẻ còn chưa tới mười tuổi, chodù thiên phú yêu nghiệt như thế nào, cách đấu học hoàn hảo thế nào cũngkhông có khả năng mạnh hơn thủ hạ của ông, những người có thần kinh bách chiến, bước ra từ chiến trường.

“Không tin? Có cơ hội thì gọithủ hạ của ông thử xem liền biết.” Trình Viễn Hành cười như không mà đềnghị, rõ ràng ở nói cho lão Liên bọn họ vàng thật không sợ lửa.

Lão Liên trầm mặc xuống rồi xoa xoa cằm, như suy tư nhìn thoáng qua Lăng Lan……

--- ------ ------ ------ ------ ------ ----

Trên tinh hạm được phân sáu người một phòng, cho nên tiểu đội Lăng Lan trựctiếp ở chung với nhau, không chỉ có tiểu đội Lăng Lan những tiểu độikhác cũng lựa chọn như thế.

Không chờ bao lâu, tinh hạm liền rờikhỏi giá đỡ chính thức lên không, rất nhanh liền rời khỏi không cảngtiến vào vũ trụ vô tận. Cần phải bay trong không gian bảy ngày mới cóthể tới được nơi cần đến. Vừa mới bắt đầu các học sinh còn ở trạng tháihưng phấn kích động, nhìn cảnh vật sao trời bên ngoài cảm thán sao thờigian qua nhanh quá, nhưng liên tục hai ngày qua đi, phần kích động hưngphấn này chậm rãi biến mất, sao trời rộng lớn nhưng cũng chỉ có mộtkhung cảnh, không thể mãi mãi hấp dẫn sự chú ý của những học sinh cònnhỏ tuổi. Lúc này các học sinh của học viện bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Giống như cảm giác được bọn nhỏ nhàm chán, hạm trưởng tinh hạm đột nhiêntuyên bố tiến hành một lần luận bàn cách đấu với cách thuyền viên củatinh hạm, thông báo này làm cho bọn học sinh lại một lần hưng phấn, phải biết rằng trừ đấu với bạn học và đấu với giáo viên, bọn họ chưa từngđấu với những người khác.

Mỗi đứa trẻ đều có một giấc mơ muốn trở thành cường giả, bọn họ cũng rất muốn biết thực lực cách đấu của bọn họ cuối cùng đã tăng lên bao nhiêu, thực lực chênh lệch với những thuyềnviên này là nhiều hay ít.

Tề Long là một người cuồng cách đấu,nghe thấy tin tức này lập tức hưng phấn mà kéo mấy người Lăng Lan cùngđi phòng cách đấu quan chiến, đương nhiên cậu cũng có ý thức được kếtquả của phần chiến này là như thế nào.

Trong tinh hạm có một gian phòng cách đấu cực kỳ khổng lồ, Lăng Lan chú ý thấy tất cả những vậtdụng được trang bị trong căn phòng này đều được làm từ hợp kim khánglực, nếu tác động một lực dưới một tấn thì tuyệt đối không có biện pháplưu lại dấu vết ở chỗ này, tuyệt đối có thể làm những người đấu đánh tới tận hứng…

Trán Lăng Lan hơi hơi toát ra mồ hôi lạnh, xem rathuyền viên trong tinh hạm này đều là những người cuồng cách đấu, nếukhông cũng không có khả năng được dùng loại kim loại trân quý đó để tạora phòng cách đấu như thế này.

Lúc Lăng Lan đến phòng cách đấuthì mọi người đã bắt đầu luận bàn. Tuy rằng học sinh ban một được xem là cực kỳ xuất sắc ở trong trường, nhưng đối mặt với những thuyền viênsống nhiều năm trong tinh phong huyết vũ mà nói thật sự không là gì, cho dù là học sinh tốt nhất cũng không thể tiếp được mười chiêu liền bạitrận.

Nhìn tình hình cuộc chiến nghiêng hẳn qua một bên làm những thuyền viên ngáp liên tục: “Hạm trưởng thật sự ăn no rủng mở mà, sao có thể bảo chúng ta cùng chơi với mấy đứa nhỏ này chứ, đánh cũng chẳng đãtay chút nào?” Bởi vì sợ xuống tay quá nặng làm bị thương các bạn nhỏnày nên mỗi thuyền viên lên tham gia cách đấu còn phải thật cẩn thậnkhống chế lực đánh, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy buồn bực vô cùng.

Thói quen đánh hết lực không giới hạn chính mình khiến nhóm thuyền viên đứng nhìn bên ngoài thật chướng mắt, cho dù bồi chơi cũng chả hứng thú khiến bọn họ càng oán niệm với mệnh lệnh cưỡng chế của hạm trưởng nhà mình.

Những lời này làm học sinh chung quanh cực kỳ không phục, nhưng mấy trận quađã cho thấy sự chênh lệch về thực lực giữa hai phe là quá lớn, cho dù ai đi lên cũng đều bị nhóm thuyền viên ngược thảm vô cùng.

Ở họcviện đồng quân, học sinh đặc cấp ban một luôn là những phần tử đặcquyền, được học viện hướng suy nghĩ theo đường vương giả, nên lòng tựtrọng của học sinh ban này cũng mạnh hơn rất nhiều so với những học sinh khác. Đối mặt với loại thảm bại này, bọn họ đương nhiên không chịu nhận thua, muốn đánh thêm một ván.

“Người mà mấy người đánh bại không phải là người mạnh nhất trong ban chúng tôi, chờ mấy người đánh bạiđược người mạnh nhất của chúng tôi rồi nói.” Một học sinh nào đó khôngphục đáp.

Lời này nhận được sự tán đồng của tất cả học sinh:“Không sai, người mạnh nhất trong ban chúng tôi còn chưa tới, đừng coithường chúng tôi.”

“Đánh bại cậu ấy rồi lại nói……”

Nhìnđám nhỏ phẫn nộ không phục khiến nhóm thuyền viên cười ha ha, một ngườitrong số đó đánh lên vai của một đồng bạn có vẻ ngoài gầy yếu nói: “AToàn, chờ một chút liền để cậu đối phó với người mạnh nhất của tụi nó.”

“Tôi? Nhưng mà tôi chỉ là JMC, không am hiểu cách đấu đó.” A Toàn ngượngngùng gãi đầu nói, mọi người đều biết, JMC là thuyền viên có sức chiếnđấu kém cỏi nhất trong tinh hạm.

“Cho nên nói cậu mới thích hợp,ít nhất có thể cho “người mạnh nhất bên kia” ngăn được năm mươi mấychiêu, giữ lại mặt mũi một chút.” Người thuyền viên đó cũng không chútkiêng kỵ nói lời không dễ nghe khiến những học sinh trong phòng đều giận đến bốc khói.

Đang bàng quan nhìn hết thảy, bỗng một giọng nói từ bên tai Lăng Lan đột nhiên vang lên: “Đến bây giờ cậu còn có thể nhẫn sao?”

Nguyên lai Vũ Cảnh mang theo bọn Diệp Nhứ chạy tới vừa vặn nghe được những lời này, chỉ thấy cái trán cậu ta gân xanh nhảy lên, trong mắt lửa giậnhừng hực, xem ra là tức giận không nhẹ.

“Cậu có thể đi lên thửmột lần.” Lăng Lan đề nghị nói, cô không xúc động như vậy, bị người tanói nói mấy câu liền không nhẫn nại được, tóc cũng sẽ không vì người takhích vài câu mà rụng nhiều thêm mấy sợi.

Vũ Cảnh oán hận nói:“Cậu mới là người mạnh nhất trong ban chúng ta không phải sao?” Sao cóthể nhẫn như vậy? Cậu ta rốt cuộc có muốn trở thành cường giả hay không? Vũ Cảnh không nghĩ ra.

“Không phải lấy mạnh nhất bên chúng ta đánh bại mạnh nhất bên bọn họ thì càng kích thích sao?” Lăng Lan nhướng mày nói.

Võ Cảnh liếc mắt mà nhìn Lăng Lan một cái thật sâu, khóe miệng lộ ra tràophúng nói: “Cũng đúng!” Nói xong cậu chuẩn bị bước lên trước sàn cáchđấu thì một bàn tay đột nhiên bắt lại.

Võ Cảnh theo bản năng muốn né tránh nhưng lại phát hiện chính mình căn bản không có cơ hội, cáitay kia đã tất cả không gian cậu có thể tránh phong tỏa hết…

“Hiện tại còn không phải thời điểm cậu lên sân khấu.” Bắt lấy Vũ Cảnh chính là Lăng Lan.

“Lâm Trung Khanh.” Lăng Lan đột nhiên quay đầu hô.

Lâm Trung Khanh sửng sốt, lúc sau mới vội vàng trả lời: “Lão Đại, có chuyện gì?”

“Cậu đi trước thử người kia xem.” Lăng Lan phân phó nói, “Chỉ cần dùng thể thuật cơ sở của học viện đồng quân là được.”

“Được……” Lâm Trung Khanh tuy rằng không biết vì sao Lăng Lan không cho mình thitriển tuyệt kỹ bí thuật, bất quá lão Đại đã phân phó, cậu không rõ cũngphải chiếu theo mà làm.

“Muốn đánh cùng với người mạnh nhất củachúng ta, một JMC còn chưa đủ tư cách.” Lâm Trung Khanh lớn tiếng từtrong đám người đi ra khiến mọi học sinh đều lớn tiếng hoan hô, bởi vìbọn họ thấy được Lăng Lan, Tề Long, Vũ Cảnh đều tới. Mà Lâm Trung Khanhlà người của tiểu đội Lăng Lan người, cậu ta ra mặt không hề nghi ngờchính là do Lăng Lan phân phó.

Võ Cảnh nhìn Lâm Trung Khanh đi vào đài cách đấu lo lắng hỏi: “Cậu ta có được không?”

“Đối phó một JMC không chuyên về cách đấu thì Lâm Trung Khanh chỉ cần ổnđịnh chính mình liền thua không.” Lăng Lan liếc mắt nhìn A Toàn cái liền biết người đó không phải là cao thủ cách đấu, tuy những tuyệt kỹ bíthuật của Lâm Trung Khanh rất bình thường, nhưng những thể thuật cơ sởlại vững chắc vô cùng, đối phó với người kém như vậy cũng không có quánhiều vấn đề.

“Được.” Vũ Cảnh rất tin vào phán đoán của Lăng Lan, dù sao trong cách đấu, nếu nói Lăng Lan thứ hai thì không ai dám nhậnmình là thứ nhất.

“A a a…… A Toàn lên đi.” Nhóm thuyền viên của tinh hạm bắt đầu ồn ào.

A Toàn dưới sự thúc dục của đồng bọn rốt cuộc lên sàn. Anh ta nghĩ tuymình không thể bằng các chiến hữu nhưng đối phó với mấy đứa trẻ này cũng không thành vấn đề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.