“Ồ, nếu cậu nói nhưvậy, xem ra tôi không thể không nỗ lực rồi.” Người điều khiển cơ giápbáo rất nghiêm túc trả lời khiến Lăng Lan câm nín, chẳng lẽ nói với đốiphương mình chỉ nói đùa thôi sao.
Người điều khiển cơ giáp báotạm dừng một chút, sau đó tán thưởng nói: “Lần này tốc độ của cậu nhanhhơn tôi rồi, gần đây tôi mới gặp phải bình cảnh, vẫn luôn dừng lại ở mốc thời gian này, không thể tiến thêm một bước, xem ra tốc độ tay của tôiđã đến cực hạn rồi, không thể thay đổi nữa.” Người điều khiển cơ giápbáo có chút mất mát nói, có lẽ đã đến lúc rồi đi.
“Vậy luyện tậptốc độ tay.” Lăng Lan buột miệng thốt ra, mấy tháng ăn ý ở chung khiếncô có chút không muốn đối phương rời đi. Bất quá, vừa dứt lời, cô liềncảnh giác lên, từ khi nào cô một chút cũng không đề phòng đối phương như vậy?
“Luyện tập tốc độ tay? Luyện như thế nào?” Người điều khiển cơ giáp báp nghe Lăng Lan nói như vậy cũng đồng dạng khiếp sợ, bật thốt lên hỏi.
Bất quá hắn rất nhanh nhận ra đây có thể chính là bímật truyền thừa không truyền ra ngoài của người khác, hắn làm sao có thể tham lam phương pháp huấn luyện của đối phương chứ: “Thật xin lỗi, tôihỏi nhiều rồi.”
“Không có việc gì……” Lăng Lan âm thầm nhíu mày,sao trong lòng cô lại có cảm giác không đành lòng nhỉ, giống như mìnhvừa làm một việc ác không thể tha thứ. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nếukhông phải tinh thần Lăng Lan kiên định thì chỉ sợ đã sớm bất tri bấtgiác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-tuong-lai-khong-de-lam/2866038/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.