“Nói cho con làm gì? Ông ấy là thần cấp sư sĩ chẳng lẽ ảnh hưởng tới sinhhoạt của con sao?” Lam Lạc Phượng khó hiểu mà liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái, “Đừng nói bây giờ ông ấy đã rời đi chúng ta, cho dù ở bên cạnh thì việc có phải thần cấp hay không thần cấp cũng không quan hệ đến chúngta.”
Lăng Lan nghĩ nghĩ, cảm giác Lam Lạc Phượng nói rất đúng,biết Lăng Tiêu có phải là thần cấp sư sĩ đối với cô thật đúng là khôngảnh hưởng gì.
Lam Lạc Phượng gắp một đũa thức ăn vào chén củaLăng Lan tiếp tục nói: “Còn có, Lăng Tiêu chỉ là Lăng Tiêu, ông ấy làngười thường, cũng là chồng mẹ, là cha của con; cho dù ông ấy có là thần cấp sư sĩ thì vẫn như cũ, ông ấy chỉ là chồng mẹ, và là cha của con.Hai thân phận này sẽ mãi không thay đổi.”
Lời nói của Lam Lạc Phượng làm Lăng Lan chấn động, cảm giác nôn nóng khi biết cha Lăng là thần cấp sư sĩ đã biến mất không còn.
“Còn có, Lan bảo bối, đừng để thân phận của cha con làm ảnh hưởng tới sự lựa chọn trong tương lai của con, con phải nhớ kỹ, con chính là con, chỉ là con trùng hợp có một người cha gọi là Lăng Tiêu thông.” Lam Lạc Phượngcó chút lo lắng, cô không hy vọng con gái sẽ bởi vì Lăng Tiêu mà lựachọn làm những việc mình không thích làm, giống như đi làm cơ giáp sư sĩ gì đó. “Mẹ hy vọng tương lai con sẽ lựa chọn thứ con thích……”
Lời nói này của Lam Lạc Phượng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-tuong-lai-khong-de-lam/2866013/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.