“Người thu nợ.” Condao trong tay Lăng Lan tiếp tục đâm vào trái tim của một trong những tên cướp, máu tươi phun ra văng về phía cô, cô lại tiếp tục lao về phía một tên cướp khác.
Phương thức giết người hung tàng của Lăng Lankhiến cho những tên giết người sợ hãi, chúng không giữ thôn dân làm contin nữa mà lao ra, vây Lăng Lan lại.
“Tôi đâm trúng cậu ta.” Độtnhiên một trong số chúng hô lên, hắn nhìn máu tươi của Lăng Lan vẫn còndính trên vũ khí của mình nhưng… đó cũng là việc cuối cùng hắn có thểlà, bởi vì ngay lập tức, hắn đã bị Lăng Lan lấy đi sinh mạng.
“Cố gắng lâu như vậy mà vẫn bị thương.” Lăng Lan lạnh lùng nhìn vết thươngnơi bả vai, dù máu cứ chảy không ngừng nhưng cô cũng không quá để ý đếnnó mà vẫn tiếp tục lao về đối thủ tiếp theo.
Cô không hy vọng xavời mình có thể “lông tóc vô thương” mà giết sạch đám cặn bã, cầm thúnày... Trước đây chọn nhẫn nại ngồi chờ cũng chỉ vì cô muốn hoàn thànhnhiệm vụ này một cách hoàn mỹ nhất, nhưng cảm giác nhẫn nại lại khiến cô cực kỳ khó chịu, nghẹn đến phát điên. Mà hiện tại, tuy bị thương nhưnglại khiến cho tâm trạng của cô rất tốt, cô hưởng thụ cái cảm giác chiếnđấu này, tự do tự tại.
Đây mới là thứ mà mình muốn! Không có áp bách và khắc chế, có thể tự do làm những việc mình muốn làm!
Đúng vậy, tôi muốn tự do!
Người chính là những sinh vật kiên cường, chỉ cần có một cơ hội sống thì bọnhọ có thể bộc phát những sức mạnh mà bình thường không thể có, nhữngngười trong thôn trang này cũng vậy.
Nhìn những tên giết ngườitừng người từng người ngã xuống, nhìn Lăng Lan nhỏ tuổi nhưng mạnh mẽlao vào đám người khiến cho những người dân trong thôn như tiếp đượcdũng khí, bọn họ vùng lên, nếu không phản kháng thì thứ chờ đợi bọn họchính là cái chết, mà họ…không muốn chết.
Vì chồng, vì con, vìcha, vì mẹ, tất cả mọi người dù nam hay nữ, dù già hay trẻ đều cầm lấyvũ khí quyết sống chết với hung thủ đã hủy đi hạnh phúc của mình.
Tuy những người dân ở đây đều là những người dân lương thiện chân chất,không thể đánh nhau, nhưng trong bọn họ đều có ý tưởng muốn báo thù, nên tất cả cùng liều mạng, một người không thể xử lý một tên giết người thì hai, ba người cùng lao ra hành động.
Khung cảnh bây giờ khôngcòn là trò chơi của những người mạnh nữa mà chỉ là một trận đấu kinhhoàng, người chết không chỉ có những tên giết người mà còn có nhữngngười dân trong thôn. Một người dân chết chung với một tên giết người.
Đây là phương thức chiến đấu đơn giản nhất của họ, những người gia hy sinhthân mình vì hậu nhân, ôm chặt những tên giết người cho dù chết cũngkhông buông. Nếu như buông thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba lao ragiữ, cứ thế….
Không thể không nói tiềm năng của con người là vô tận.
Nhìn hành động hung hăng không sợ chết của những người dân, đám giết ngườihoảng sợ, rồi khi nhìn thấy thủ lĩnh của mình bị Lăng Lan một nhát chémđứt đầu, chúng càng sợ hãi rồi bỏ chạy.
Tuy Lăng Lan đã làm hếtkhả năng nhưng vẫn để một vài tên trốn thoát, điều này khiến cô vô cùngthất vọng, cô muốn tất cả bọn chúng phải nằm lại đây.
Tuy bọngiết người bị chết không ít nhưng thôn này cũng đã bị hủy, người dântrong thôn thỉ còn lại 3 phần, chủ yếu là phụ nữ và trẻ con, chỉ có mộtsố ít thanh niên, trai tráng còn sống, những người còn lại đều đã chếttrong lúc phản kháng.
Lăng Lan không ở lâu, cô cảm thấy mìnhkhông thích hợp ở lại nơi cần phải xây dựng lại này, mà những người dântrong thôn vẫn còn chìm trong bi thương nên không ai chú ý việc Lăng Lan rời đi.
“Ân nhân, đừng đi.”Lúc này, người thiếu niên dẫn đầu một nhóm người chạy tới.
Giọng nói này như đánh thức những con người còn trong bi thương, bọn họ nhanh chóng vây quanh Lăng Lan, thỉnh cầu cô đừng rời khỏi bọn họ.
Lăng Lan không có quay đầu, nhàn nhạt trả lời: “Tôi, không phải là ân nhân của các ngươi.”
“Không, chính là cậu, nếu không phải nhờ cậu xử lý gần hết đám cặn bã đó thìchúng tôi làm sao có thể phản kháng thành công mà còn đứng đây chứ.”Lờinói của Lăng Lan đương nhiên người dân trong thôn không tin, nếu LăngLan giúp đỡ thì cho dù bọn họ có liều mạng thì cũng không phải là đốithủ của đám giết người thành quen đó.
“Cậu đã cứu chúng ta, chúng ta nguyện ý nhận cậu vì chủ.” Những người trong thôn có lẽ là thiệnlương, cũng có lẽ vì muốn có một cường giả bảo vệ cho nên đề nghị củangười thiếu niên khiến cho tất cả mọi người đều đồng ý, bọn họ nguyện ýtrở thành tôi tớ của Lăng Lan.
Hình ảnh bây giờ của những ngườidân khiến Lăng Lan nhớ tới bức hình thứ ba, nhân vật đó có vô số thuộchạ, có lẽ đây chính là thời khắc mà người đó bắt đầu tích lũy thế lực.Nếu dựa theo lưu trình nhiệm vụ thì cô sẽ phải đáp ứng đề nghị này, sauđó trải qua sáu bức hình rồi hoàn thành nhiệm vụ.
Lăng Lan trầmmặc, vừa định mở miệng đồng ý thì cô chợt nhớ tới nội dung của nhiệm vụlần nay, “đi tìm con đường phát triển”, vậy nếu cô đi theo nội dung của 6 bức hình kia thì có phải là chính xác?
Lăng Lan cảm giác mìnhnhư tìm được chốt điểm của vấn đề, khi cô phát hiện nụ cười của ngườitrong sáu bức hình là khác nhau thì mới bị hút vào trong…
Như vậy có phải ý muốn nói con đường xưng vương của nhân vật chính trong câuchuyện là sai lầm? Cho nên cô mới phải đi tìm con đường chính xác.
Lăng Lan luôn cảm thấy đáp án đang ở ngay trước mắt mình nhưng cố tình lạicó một thứ gì đó che mất chúng, cô càng sốt ruột càng không mơ hồ, suynghĩ có chút hỗn loạn.
Cô theo bản năng ngồi xuống, vận chuyển khí quyết dưỡng thân, loại bỏ tạp niệm.
Lăng Lan lại lần nữa nghĩ về vấn đề vừa rồi, lúc này cô suy nghĩ lại từ đầu. Lúc nhìn thấy sáu bức hình với nụ cười khác nhau…
Bức đầu tiên, nụ cười của người đó là thật tâm, là hồn nhiên, cũng là nhiệt thành, mà nụ cười ở bức cuối cùng chỉ còn là sự giả dối, cho có, nhưngphần nhiều là lạnh như băng. Như vậy nhân vật đã trưởng thành theo thờigian, từ một thiếu niên đơn thuần trở thành một kẻ vương giả đầy âm mưuvà dối trá, trưởng thành đồng thời đánh mất đi sự hồn nhiên.
Conđường phát triển chính xác? Cô đột nhiên nghĩ đến có phải học tập khônggian cho rằng lựa chọn trở thành vương của nhân vật chính là sai lầm hay không?
Không. Không, không... Lăng Lan cảm thấy dự đoán này cóchút vấn đề, có lẽ nó còn có ý nghĩa sâu hàm hơn nữa... Lăng Lan nghĩtới những bức hình mà cô đã nhìn thấy ở trong thông đạo, tuy rằng hìnhthái khác nhau, nội dung khác nhau nhưng tất cả đều có một điểm giốngnhau chính là cuối cùng những nhân vật đều trở thành cường giả.
Điều này phù hợp với ý nghĩa của sự tồn tại của không gian học tập, bồidưỡng kí chủ trở thành cường giả là sứ mệnh duy nhất của nó, cho nên khi kí chủ lựa chọn đi trên con đường trở thành cường giả, học tập khônggian sẽ không ngăn lại, thậm chí là càng vui mừng. Cho nên bức hình nhân vật chính muốn trở thành vương giả tuyệt đối là không có vấn đề .
Như vậy vấn đề là ở đâu? Ở chỗ tâm tình sao? Không gian học tập có phải đang phê phán việc ký chủ đánh mất đi chính mình không?
Lăng Lan nghĩ đến đây thì cảm giác như được khai sáng, cánh cửa bị khép chặt lâu nay từ từ mở ra khiến cho những câu hỏi từ trước đến nay của cô như có câu trả lời.
Lăng Lan thầm nghĩ: tuy rằng nhân vật chính trởthành vương giả nhưng người đó lại mất đi hồn nhiên và nhiệt thành lúcbắt đầu, mất đi bản chất thật của mình. Nhiệm vụ này có thể là nhắc nhởmình điều mình thật sự muốn, ý tưởng thật sự của mình…
Tôi muốncó một thân thể khỏe mạnh, muốn sống tự do tự tại, muốn làm những việcmình thích làm, không muốn nhìn thấy âm mưu quỷ kế, không muốn trở thành coi rối của người khác, muốn có những người bạn thân thiết, muốn sinhmột đứa trẻ ưu tú….
Đúng vậy, tôi ghét phiền toái, tôi không muốn bị trói buộc.
Lăng Lan bừng tỉnh, đứng dậy trả lời người thiếu niên: “Tôi cự tuyệt!”
“Vì sao?” Thiếu niên thương tâm to, mặt vặn vẹo, ánh mắt lộ tia phẫn hận.
“Người nắm giữ vận mệnh của các người chính là các người, không liên quan gìđến tôi?” Lăng Lan lạnh lùng nói, đây là tiếng lòng của cô, “Dựa vào cái gì mà tôi phải nhận các người?Dựa vào cái gì muốn tôi chịu tráchnhiệm cho các người chứ? Không ai có thể bắt buộc tôi làm việc tôi không muốn, không một ai.”
“Nếu vậy vì sao cậu lại cứu chúng tôi? Thàđể chúng tôi chết trong tay đám người đó cho rồi.” Người thiếu niênkhóc, người dân trong thôn khoác, trời cũng bắt đầu đỗ mưa như bất mãnvới thái độ lãnh khốc, vô tình của Lăng Lan.
“Có cứu hay không là chuyện của tôi, có chết hay không là vì chính bản thân các người...”Lăng Lan bỏ lại một câu rồi không chút lưu luyến nào xoay người đi.
Cô lựa chọn trở thành một người tự do, làm những việc mình thích, chứ không vì cảm nhận của người khác mà thay đổi chính mình.
Dần dần Lăng Lan rời xa thôn trang kia đi tới một vùng sườn núi hoang vu,cô không biết lựa chọn này của mình là đúng hay không, nhưng cô khônghối hận. Ngược lại, trong lòng còn cực kỳ thoải mái, bởi vì nhiệm vụ lần này giúp cô nghĩ rõ một lần nữa con đường mà bản thân phải đi, vì không bị khống chế, trói buộc, vì có thể sống tự do, tự tại, vì có thể sinhra một đứa trẻ ưu tú, cô cần trở nên mạnh hơn nữa.
Đúng lúc khiLăng Lan muốn hô to một tiếng để phát tiết úc khí trong lòng thì độtnhiên trước mắt lại xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen, cô lập tức hútvào trong đó.
Chết tiệt, lại tới nữa! Lăng Lan chỉ có cơ hội nói một câu này rồi bị lốc xoáy màu đen hút vào.
Vùng đất lại khôi phục lại bình thường, giống như Lăng Lan chưa từng xuất hiện.
Nhất hào đang ngồi trong không gian trầm tư thì bỗng bừng tỉnh, anh ta ngaylập tứ biến mất. cùng lúc đó, Ngũ hào và Cửu hào vẻ mặt kinh hỉ cũngbiến mất trong không gian của từng người rồi cùng xuất hiện ở cửa ra của đạo.
Rất nhanh, trước mặt bọn họ xuất hiện một lốc xoáy màu đen, một bóng dáng nho nhỏ từ trong đó bị bắn ra ngoài.
Lăng Lan không chút hoang mang ở trên không trung điều chỉnh tư thế rồi an ổn đứng trên mặt đất.
“Lăng Lan, chúc mừng quá cửa .” Nhất hào đạo sư lạnh lùng nói ra.
Ngũ hào và Cửu hào liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng từng người lộ ra một chút ý cười, cảm xúc của Nhất hào cũng không bình tĩnh như mặt ngoài vậyđâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]