Lúc này Lạc Lãng nắm tay Lạc Triều ngẩng cao đầu ngạo nghễ đi tới, nhìn bộ dạng Khổng Tước cao ngạo của đứa nhỏ làm Lăng Lan cảm thấy rất buồn cười.
Cậu ta nhìn chằm chằm Lăng Lan một lúc mới nói: "Nếu Tề Long phục cậu thì tôi cũng sẽ phục cậu, sau này hãy chiếu tôi với em gái nhiều hơn."
Ách? Có chuyện gì nữa vậy? Lăng Lan sửng sốt, hình như cô với Lạc Lãng không có quan hệ gì mà.
Trong ý thức hải tiểu Tứ lúc này rốt cuộc nhịn không được trực tiếp giơ chân nói: "Còn có thể thế nào? Đây là nhận cô làm lão đại chứ sao, cô không cảm thấy mình có lỗi với ta sao? ."
Hai mắt Tiểu Tứ đều là vẻ ai oán, điều này làm cho Lăng Lan có chút rùng mình: "Tiểu Tứ đây là thế nào, có lỗi với ngươi ư? Nghiã là sao? "
Lăng Lan bắt đầu nghĩ mình có từng làm việc gì tổn thương đến trái tim bé nhỏ của Tiểu Tứ hay không? Suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra nguyên cớ gì có thể làm cho đứa nhỏ Tiểu Tứ này bỗng nhiên muốn tới thời kỳ phản nghịch.
Tiểu Tứ rất tức giận cũng rất thống hận, thống hận những người đó vì sao không biết xấu hổ như vậy, nghĩ muốn ôm chân của Lăng Lan nhà nó. Nó cũng rất tức giận với hành động của Lăng Lan, làm gì mà thu hút nhiều đàn em như vậy, khiến cho nó có vô số người cạnh tranh chức vị "tiểu đệ" đầu tiên.
Được rồi, hiện tại tiểu Tứ không còn mê văn học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-tuong-lai-khong-de-lam/2865852/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.