Chỉ có tuổi trẻ thanh xuân mới có thể thẳng thắn nói ra những lời đó mà không cần phải cố kỵ điều gì.
Anh có thích em không?
Nếu anh thích, vậy thì chúng ta hẹn hò với nhau.
Thanh niên mới đôi mươi, khí phách hăng hái, rực rỡ lấp lánh, từ khóe mắt tới đuôi lông mày đều tràn ngập tự tin, những lời nói ra vừa đáng yêu lại vừa chân thành.
Nếu là Vinh Hạ Sinh, nhất định anh chẳng thể nào có thể thốt nên những lời đó.
Mà với tính cách của anh, dù có cho anh quay trở lại mười năm trước, anh cũng chẳng thể có nhiều dũng khí như Đồng Dã bây giờ.
“Anh thích em không?” Đồng Dã hỏi. “Anh cũng thích em mà, đúng không anh?”
Vinh Hạ Sinh bị ép đến mức phải dựa hẳn ra đằng sau, mặt đỏ tim đập chẳng dám nhìn thẳng Đồng Dã.
“Anh nhìn em đi.” Đồng Dã nắm lấy bờ vai anh, nhẹ giọng nói. “Hạ Sinh, anh có thích em không?”
Đây là lần đầu tiên hắn dùng xưng hô này với Vinh Hạ Sinh. Hai chữ này khi bật ra khỏi miệng hắn đột nhiên lại mang theo loại ma lực kì diệu nào đó, sự ái muội ngọt ngào như hương hoa cũng đủ khiến người ta quay cuồng rơi vào lưới tình.
Đồng Dã từng bước từng bước tới gần khiến Vinh Hạ Sinh không thể trốn tránh, anh như bị mê hoặc ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt của đối phương, nửa ngày không phản ứng, cuối cùng lại rũ mắt xuống mơ hồ mà gật đầu.
Lý trí của anh đã bị Đồng Dã rút sạch, chỉ còn lại cảm tính trong thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-doc-than-nam-mo-giua-ban-ngay/1767766/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.