Lời của Đồng Dã khiến Vinh Hạ Sinh cảm thấy bất an.
Cậu ấy viết gì cơ?
Vì sao lại phải xúc động quyết định?
Với lại, từ chối cái gì?
Anh duỗi tay sờ túi, lại bị Đồng Dã đè tay lại.
“Đừng nhìn vội.” Đồng Dã lại làm nũng với anh. “Xin anh đấy.”
Vinh Hạ Sinh không còn cách nào khác đành phải thu tay lại kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình.
“Được rồi, đến phần ước nguyện.” Đồng Dã cười nói. “Anh có ba điều ước, hai điều đầu tiên thì nói ra, điều cuối cùng giữ lại cho riêng anh.”
Vinh Hạ Sinh vừa nhìn ánh nến nhảy múa vừa suy nghĩ hồi lâu.
“Anh nghĩ kỹ chưa?”
Vinh Hạ Sinh gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
Anh không quá tham lam cần ba điều ước, chỉ cần một là đủ rồi.
Vinh Hạ Sinh nhẩm trong đầu điều ước sinh nhật của mình, sau đó hít một hơi thật sâu mở mắt ra.
“Hứa xong rồi sao?” Đồng Dã tò mò hỏi.
“Ừ.” Vinh Hạ Sinh nhẹ giọng trả lời, sau đó thổi tắt nến.
Ánh sáng tắt đi khiến cả căn phòng tối sầm lại, hai người ngồi rất gần nhưng phải mất mấy giây mới thấy được nhau.
Trong bóng đêm, cả hai đều mang theo những tâm sự riêng. Một người muốn kiềm chế khát khao muốn hôn môi người kia, một người đang cố gắng đè ép trái tim đang đập mạnh của mình.
“Anh hứa điều gì?”
Không ai đứng dậy bật đèn, rõ ràng vẫn là căn phòng đó nhưng lúc này lại như vọng cả tiếng vang.
Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi muốn giữ bí mật.”
Loading...
Anh không muốn cho Đồng Dã biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-doc-than-nam-mo-giua-ban-ngay/1767764/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.