Trong phòng tắm, Đường Lạc lại bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời.
Ngủ lại ngoài kế hoạch dĩ nhiên vẫn chỉ có áo thun rộng thùng thình có thể mặc. Nhưng khác với lần trước là, hôm nay cậu mặc quần áo hàng ngày tới đây, đã mất quần bó bí đỏ. Tất nhiên cậu cũng có thể mặc quần thường lúc đến, nhưng như thế có phần không biết lãng mạn.
Sau khi tắm rửa cho mình sạch sẽ thơm tho, Đường Lạc soi gương trái phải qua lại, lại cúi đầu nhìn đôi chân trần truồng của mình nhiều lần, trong lòng ngày càng hồi hộp.
Lúc cậu đến, mái tóc dài sau lưng được buộc bằng dây thun. Nhìn từ chính diện, không khác gì tóc ngắn bình thường, bây giờ tắm xong, cậu hơi phân vân có nên mở ra không.
Cũng không biết Hạ Kính Sinh sẽ thích dáng vẻ nào hơn.
Đường Lạc soi gương giày vò mái tóc đi đi lại lại, cuối cùng vẫn chọn buộc lại. Nghe nói nối tóc thời gian dài dễ bị lỏng, lỡ như Hạ Kính Sinh thích vuốt tóc, rồi kéo ra một nắm sẽ không tốt.
Trong đầu cậu toàn là mái tóc cột chắc không thích hợp với thiếu nhi, đi tới cạnh cửa hít thở sâu nhiều lần, mới lấy can đảm đi ra ngoài.
Nhìn mặt đất ngượng nghịu đi vài bước, đỏ mặt ngẩng đầu lên, phát hiện Hạ Kính Sinh đang nằm trên giường, nhắm mắt, không hề phản ứng với sự xuất hiện của cậu.
Người này thế mà lăn ra ngủ rồi.
So với không biết lãng mạn, cậu vẫn thua.
Vừa rồi Hạ Kính Sinh nói, em chậm quá, anh sợ anh chờ bên ngoài sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-dich-thuc-co-gan-mac-vay/1185499/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.