Lão Vương hỏi cậu, cậu có vui lòng giữ kín bí mật này giúp tôi không?
Đường Lạc gật đầu như giã tỏi.
Cậu cảm thấy Lão Vương thật sự quá khó khăn. Còn mình vì một chút lòng tò mò lại tàn nhẫn mở vết sẹo của người khác ra như thế, thực sự áy náy.
Thế là đêm đó cậu vẫn ép buộc nán lại giúp Lão Vương cùng hoàn thành công việc kết thúc, thậm chí còn âm thầm quyết định phải bắt đầu nghiêm túc học trang điểm để giảm bớt gánh nặng cho Lão Vương.
Chiếc điện thoại cũ mà Mộc Tử cho dùng hoàn toàn không có trở ngại, cũng không vội mua điện thoại mới nên trước mắt trong tay Đường Lạc cũng rất dư dả.
Sau khi quay về ký túc cậu làm tổ trên giường lướt Taobao muốn mua vài sản phẩm cơ bản, tiếp đó chẳng mấy chốc đã hoa mắt. Cùng một loại sản phẩm có vô số nhãn hiệu thì chớ, rõ ràng nhìn giới thiệu là cùng một nhãn hiệu cùng một sản phẩm, thế mà giá cả cũng khác biệt như ngày và đêm.
Cậu cố gắng nhớ lại logo vỏ ngoài của những sản phẩm Lão Vương thường sử dụng, tiếc là hình ảnh hoàn toàn mơ hồ. Lúc co quắp trên ghế như ông cụ để được phục vụ, hoặc là cậu nhắm mắt, hoặc là đang lén lút quan sát đôi mắt của thợ trang điểm, tâm tư chưa bao giờ đặt trên dụng cụ.
Để phòng ngừa tiêu lung tung mất tiền oan, Đường Lạc do dự một lát vẫn quyết định đợi lần sau quan sát tỉ mỉ rương trang điểm của Lão Vương lại đi đặt hàng.
Tạm thời không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-dich-thuc-co-gan-mac-vay/1185476/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.