“Cô tự nguyện đến, còn muốn trốn?” Giọng nói trầm thấp mang theo chút sầu não.
Ý định chất vấn qua tai Cao Tử Hạ trở thành lời hỏi của đứa trẻ bị bỏ rơi.
Trước đây cô từng cứu lũ nhóc ra khỏi hang ổ của bọn buôn người, chúng nó cũng dùng giọng điệu này.
Chân nến nằm trong tay dần dần hạ xuống, cô đi vài bước đặt nó về chỗ cũ. Ánh sáng trong ngôi nhà không đủ nhìn rõ gương mặt đối phương, dáng vẻ hòa vào bóng đêm chỉ để lộ đôi chân.
Cao Tử Hạ không sợ trời không sợ đất, từng bước đi lên cầu thang chuẩn bị tinh thần đối diện với người chồng được sắp đặt.
Vài ba bậc thang nữa là đến, cô chán nản đáp lại: “Anh dọa tôi trước, đột nhiên đóng cửa làm gì?”
Người phía trên không có phản ứng.
Gương mặt của người đàn ông dần hiện ra, mang nét mặt lạnh lùng, đôi mắt hai mí cực kỳ sắc bén, cái mũi vừa cao vừa thẳng, tất cả đều hoàn hảo ngoài chuyện hắn đang ngồi trên xe lăn, vài phần khí thế ít nhiều bị mất đi.
Cao Tử Hạ đi đến trước mặt, cố ý hỏi: “Không định cho tôi một câu trả lời sao?”
Lam Vũ Hàn cụp mi, hạ giọng: “Sau tai nạn, thính giác của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, làm phiền cô viết ra giấy.”
Cao Tử Hạ cau mày, suy đoán ban đầu đôi chân không thể đi lại chính là vết thương nặng nhất rồi, chẳng ngờ đến trường hợp này.
Hóa ra cô gả cho một tên vừa què vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-lua-thieu-than/2802657/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.