Trong phòng với bốn bức tường, ngoài bệnh nhân ra thì không còn ai. Thôi ý định kêu gào trong vô vọng, cô tự mình leo xuống giường rót cho bản thân ly nước.
Môi vừa chạm vào vành ly đã có người đẩy cửa đi vào, cô dừng lại động tác uống nước mắt chăm chú nhìn ra phía cửa.
“Phu… Phu nhân, bác sĩ căn dặn phải qua sáu tiếng nữa mới được uống nước.” Người đàn bà cẩn thận đóng, cửa dè dặt nói.
Cổ họng như sa mạc, đợi sáu tiếng nữa sợ rằng người sẽ chết nữa vì khát. Cao Tử Hạ nhìn thứ không màu không mùi không vị trong ly, ánh mắt đầy nuối tiếc.
Thở ra một hơi, đặt ly nước xuống, cô hỏi: “Dì là ai vậy?”
Người đàn bà búi tóc sau đầu ước chừng năm chục tuổi, đôi mắt xếch lên mang đến cảm giác dữ tợn.
Bà ta cuối người kính cẩn đáp: “Thời gian đến, tôi sẽ đảm nhận vị trí quản gia.”
“Thì ra là vậy.” Cao Tử Hạ trở về giường, đôi chân buông thõng “Dì tên gì vậy, tôi là Cao Tử Hạ đừng gọi phu nhân.”
“Tôi tên là Thạch Lý.”
“Dì Lý, tôi có quyền được biết bệnh tình của mình, đúng chứ?” Cao Tử Hạ thấp thỏm không yên, thân thể này tốt nhất nên khỏe mạnh.
Bao nhiêu hoài bão đều gửi gắm vào cơ thể này, đặt chân đến những nơi mình chưa đến, ăn những thứ trước nay kiêng dè vì sợ tích tụ mỡ. Tất cả không thể đặt dấu chấm bởi vì căn bệnh nan y khó chữa.
Ánh mắt của Thạch Lý chưa một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-lua-thieu-than/2802656/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.