Đôi mắt giăng đầy tơ máu, dấu hiệu của những kẻ đang tức giận hoặc đối phương tức giận sắp bùng nổ. Cô nhớ lại những điều cấm kỵ thì chột dạ, tay này nắm chặt cổ tay kia, theo phản xạ lập tức giải thích.
“Tôi sợ anh ngất xỉu trong này.” Cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, lập tức nói “Lúc nãy tôi là nhảy vào, không hề bước.”
Giữa trán Lam Vũ Hàn xuất hiện vài nếp nhăn, tức giận quát: “Cút ra khỏi đây.”
Cô biết chắc hắn không nghe thấy những lời vừa giải thích, cách duy nhất chính là làm theo, rời khỏi căn phòng u ám, ra bên ngoài còn không quên đóng cửa.
Lam Vũ Hàn cực kỳ xấu tính, căn phòng của hắn không muốn người khác bước chân vào, ngoại trừ người mà bản thân tâm niệm đặt ở trong lòng.
Cả hai chạm mặt nhau ở bàn ăn, Cao Tử Hạ là người làm sai trước nên biết thân biết phận, không dám nhìn thẳng.
Một tay cầm thìa một tay cô viết xuống bàn hai chữ, liên tục không ngừng nghỉ, hai chữ xin lỗi đó Thạch Lý đứng bên cạnh đọc đến chán luôn rồi.
Người kia chưa một lần nhìn đến đương nhiên sẽ chẳng có ý định tha thứ.
Cô thở dài: “Đập vỡ thì không chấp vá lại được, tôi vừa đập vào trái tim của anh ta rồi.”
Câu nói vừa dứt đã cảm nhận được ánh nhìn dữ tợn từ phía đối diện, Lam Vũ Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Cô phải trả giá cho việc đó.”
Hắn nhìn đến chỗ Thạch Lý căn dặn: “Chuyển đồ dùng trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-lua-thieu-than/2802652/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.