Cậu nhóc ngồi với ly kem mua ở cửa hàng bên cạnh, vui vẻ nhâm nhi nó. Cao Tử Hạ chống cằm tự hỏi vì sao mình phải giúp chủ nhân của chiếc túi xách, tại sao giúp cậu nhóc? Đã nói làm một công dân bình thường, không mang nghĩa vụ trên vai cơ mà?
“Thật là thảm.” Cô nhỏ giọng.
Những điều đó dường như được rèn dũa, cho dù có thế nào đi nữa sẽ chẳng bị ăn mòn, nhìn thấy việc gay mắt có chết cô cũng phải dấn thân vào.
Cao Tử Hạ mỉm cười hỏi: “Em tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?”
Cậu nhóc nhìn cô bằng đôi mắt long lanh, đáp tròn vành rõ chữ: “Em tên Lưu Hạo Nhiên, ba em là Lưu Hạo Bình. Năm nay em vừa tròn năm tuổi.”
“Ba và em vì sao bị lạc nhau thế?” Cô khó hiểu hỏi.
Ánh mắt nhìn xuống, Lưu Hạo Nhiên nhỏ giọng: “Ba nói đi mua bóng bay cho em, trong lúc đợi em nhìn thấy một người giống ba, nên đã đi theo.”
Đôi mắt cậu nhóc ngập nước, vừa lo sợ sẽ không tìm gặp được người thân vừa sợ hãi chuyện gặp lại sẽ bị mắng cho một trận té tát.
Cao Tử Hạ dùng khăn giấy lau nhẹ hàng nước mắt, chẳng dám mạnh tay sợ làm cậu nhóc đau.
“Ba sẽ càng xót khi nhìn thấy em khóc.” Cô hạ giọng “Kem còn đang đợi em thưởng thức nó.”
Cậu nhóc quay sang nhìn ly kem dần tan ra thì lập tức nín khóc.
Ngồi được một lúc đã thấy người đàn ông vội vã chạy đến, lòng ngực phập phồng thở gấp, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-lua-thieu-than/2802648/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.