Lam Vũ Hàn nhìn một lần đã biết cô nói dối, cửa kính vỡ là vì tác động vật lý từ bên ngoài, bên dưới có dấu vết trầy xước từ đó đưa ra suy đoán, ít nhất có trên năm người có mặt tại hiện trường.
Cao Tử Hạ gật đầu như được mùa, nụ cười vừa treo trên môi đã nhận lại được ánh mắt sắc bén của Lam Vũ Hàn, nó như ánh sáng của chân lý soi rọi đến từng ngõ ngách.
“Thật ra có bảy tám con lợn rừng chặn đầu xe, bọn nó bao vây không cho tôi chạy đi.” Gương mặt ảm đạm, cô nói.
“Có bị thương ở đâu không?” Hắn nhíu mày hỏi.
Cao Tử Hạ chậm rãi gật đầu.
Bàn tay đặt hờ phút chốc nổi đầy gân xanh, Lam Vũ Hàn ra lệnh: “Đến bệnh viện.”
Hắn chỉ việc hỏi ở đâu, cô nhất định sẽ chỉ vào tim nói rằng bản thân vì sợ hãi mà nhịp tim đập loạn.
Lời nói ra không thể rút lại, ý định châm chọc người chồng trên danh nghĩa một khắc bị hủy hoại. Với vận tốc tám mươi cây số trên giờ chớp mắt vài cái đã đến được bệnh viện nằm ở trung tâm thành phố Nhất Nguyên.
Cao Tử Hạ hết sầu não này đến mối bận tâm khác, sợ khoảnh khắc Lam Vũ Hàn chật vật đổi chỗ ngồi sẽ bị người khác nhìn thấy.
Ánh nhìn của người xung quanh làm tổn thương Lam Vũ Hàn, sợ sau này phải quỳ gối nài nỉ hắn cũng chẳng đếm xỉa.
Chiếc BMW đỗ trước cổng bệnh viện thu hút không ít sự chú ý, người tài xế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-lua-thieu-than/2802630/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.